TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Chủ Ở Rể - Vương Bác Thần
Chương 280

CHƯƠNG 280

Thần chủ bảo Triệu Thanh Hà nhận lấy cổ phần là có ý gì? Có nghĩa là, sau này nhà họ Ngô sẽ ở dưới trướng của Thần chủ.

Nhà họ Ngô muốn tiếp tục phát triển thì ai dám chèn ép nữa!

Đừng nói trong nước, dù là nước ngoài, có hào quang của Thần chủ, chắc chắn sẽ có vô số tài nguyên đổ vào nhà họ Ngô.

Quá hời!

Đây mới là hời to!

Đây mới là khoản đầu tư tốt nhất!

Còn chuyện Triệu Thanh Hà nói sau này sẽ bù tiền lại, ông ta làm như không nghe thấy.

“Không còn việc gì nữa thì đi đi.”

Vương Bác Thần mất kiên nhẫn.

Bị Triệu Thanh Hà hung hăng trừng mắt, tên này đúng là không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, thái độ này thì ai còn muốn hợp tác với công ty Hoa Nguyên nữa.

Phải nói chuyện hẳn hoi với anh ấy, để anh ấy sửa lại tính tình này mới được, tránh để đắc tội với mọi người khắp nơi.

“Sếp Ngô, ý của Bác Thần không phải như vậy đâu, ông đừng hiểu lầm. Nếu ông rảnh, vợ chồng tôi mời ông dùng bữa cơm. Sau này chúng ta còn hợp tác nhiều mà.”

Triệu Thanh Hà nhanh chóng giải thích, sợ tên đầu gỗ Vương Bác Thần phá đám.

Trên thương trường nhiều bạn thì nhiều đường đi. Ai anh cũng đắc tội thì ai dám chơi cùng anh nữa?

Ngô Kỳ Long sợ hãi hồn, vợ Thần chủ mời mình ăn cơm?

Thật không thể tin nổi! Sao có thể để vợ Thần chủ mời được chứ!

Ông ta vội vàng nói: “Sếp Triệu, cô giúp tôi một việc lớn như vậy, nên để tôi mời mới phải, sao có thể để cô tốn kém được?”

Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Sao hả? Sợ vợ tôi không mời nổi một bữa cơm?”

Ngô Kỳ Long sợ tới nỗi không biết nên nói gì, thật muốn vả vào cái miệng mình mà, mình có tư cách gì mà mời Thần chủ và vợ Thần chủ chứ? Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Không biết nói chuyện thì bớt nói đi.”

Triệu Thanh Hà tức giận trừng mắt nhìn Vương Bác Thần, nhanh chóng giải thích: “Sếp Ngô, ông đừng để ý. Anh ấy là một tên đầu gỗ, không biết ăn nói đâu. Bữa cơm này cứ để tôi mời ông đi.”

“Vâng, vâng, vâng. Cô sắp xếp, cô cứ sắp xếp đi ạ.”

Ngô Kỳ Long nói liến thoắng, lần này không dám nói lung tung nữa.

Vương Bác Thần cũng không có ý kiến gì.

Có điều, bữa cơm này là bữa cơm khó chịu nhất mà Ngô Kỳ Long ăn từ khi sinh ra.

Ông ta như ngồi trên đống lửa nghiêm túc như một học sinh tiểu học, mông chỉ hơi chạm ghế, chủ động mời rượu Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà, nhưng lại không dám mời rượu nhiều.

Mấu chốt là, Triệu Thanh Hà còn chủ động mời rượu ông ta, suýt chút nữa khiến ông ta sợ chết khiếp, vội vàng nói: “Sếp Triệu, để tôi. Cô cứ tự nhiên, cứ tự nhiên.”

Đọc truyện chữ Full