Diệp Vũ Tâm có hơi tức tối: “Cô gái này là ai vậy, sao lại cứ luôn mặt lớn mặt nhỏ với anh thế?”
Phương Dạ khẽ mỉm cười giải thích: “Cô ấy là cô chủ của tôi đó, đừng có đụng tới nha.”
“Có cô chủ xinh đẹp như vậy, chả trách sao anh lại hạ mình tới đây làm shipper ha.”
“Không nói phiếm với cô nữa, nếu không cô chủ sẽ trừ lương của tôi mất.”
“Một ông chủ lớn có khối tài sản không biết mấy trăm triệu như anh lại sợ bị trừ tiền lương hả?”
“Khụ khụ khụ, có ai mà ngại có thêm tiền đâu chứ.”
“Được, anh cứ tiếp tục mà giả vờ giả vịt đi.”
Diệp Tâm Đồng hậm hực đi vào trong tiệm trà sữa, há mồm gọi: “Cho tôi bốn ly trà sữa mèo ngó lơ, với hai phần tất cả đồ ăn vặt trong quán, làm nhanh nha.”
Phương Dạ mở tờ giấy ghi địa chỉ ra, thấy cũng không có xa lắm, hơn nữa cũng không có thêm bất cứ ghi chú gì, trong lòng bỗng thấy có hơi thất vọng, đây chỉ là một đơn đặt hàng bình thường mà thôi.
Anh vừa mới sải bước leo lên chiếc xe ba bánh của mình, đã nghe thấy tiếng Trâu Lệ Lệ nói tới.
“Phương Dạ, sao xe điện của anh lại đổi thành xe ba bánh rồi, hơn nữa còn là chiếc xe ba bánh xấu như này nữa?”
Phương Dạ gãi đầu, chỉ có thể nói hươu nói vượn cho qua: “Tôi sợ bình điện của xe trước không đủ an toàn, nên dứt khoát đổi thành xe này luôn.”
Trâu Lệ Lệ cười nói: “Anh cũng thật biết chú ý an toàn ghê ha, nhưng mà xe ba bánh này có phải là chạy chậm hơn hay không?”
Phương Dạ tùy tiện đáp: “Dĩ nhiên là không rồi, dựa vào thực lực của tôi thì lái với tốc độ ba mươi, bốn mươi km cũng không có vấn đề gì, xe điện nhất định sẽ không có nhanh như vậy đâu.”
Trâu Lệ Lệ bày ra vẻ mặt không tin: “Có phải anh đang nói khoác đó không, xe ba bánh mà có thể chạy nhanh như vậy cũng không sợ rời ra thành từng mảnh sao?”
“Dám nghi ngờ tôi ư? Nhìn đi nhá, tôi đây lái cho cô xem.”
Phương Dạ lập tức rồ ga giẫm lên một phát, xe vẫn đứng yên không nhúc nhích, mà anh lại dùng lực quá mạnh nên suýt chút đã đạp thủng tới gầm xe luôn rồi.
Trâu Lệ Lê nhìn thấy dáng vẻ chật vật đó của Phương Dạ lại lập tức ôm bụng cười to, nước mắt cũng sắp chảy ra ngoài.
“Ha ha ha ha, Phương Dạ, anh quả thật là rất biết tấu hài đó, rốt cuộc là có lái được không vậy hả?”
Đậu xanh, hình như quên mất cách nổ máy rồi.
Phương Dạ xấu hổ lúc này mới nhớ lại, xe ba bánh này vẫn là chạy bằng điện, muốn khởi động xe điện mà lại đi đạp ga, có nổ máy được mới là lạ đó.
Anh nở nụ cười ngượng ngùng, sau đó chỉ tay về khoảng không trước người, lập tức đổi thành hình thức chuyển động chân.
“Đi nào!”
Sau khi dùng sức đạp bàn chân, bánh xe của xe ba bánh đó lập tức điên cuồng xoay tròn khiến Phương Dạ chỉ trong chớp mắt đã lao về phía trước bốn năm mét, cả chiếc xe chạy xé gió thậm chí còn tốc váy của người nào đó.
Cái tên chết băm này!
Dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng, Trâu Lệ Lệ chỉ đành liều mạng dùng tay che góc váy bị tốc của mình, xấu hổ đến đỏ bừng mặt định quay sang mắng hai câu, chỉ tiếc là vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy chiếc xe ba bánh quẹo vào góc đường, không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
“Ha ha ha, cho cô cười tôi này. Không tin tưởng tôi đây thì đều không có kết quả gì tốt cả.” Phương Dạ vừa lái xe giữa dòng xe cộ qua lại, vừa đắc ý huýt sáo lảnh lót.
Vừa nãy lúc váy quần của người kia bị tốc lên, anh cũng đúng lúc vô tình quay đầu qua nhìn thấy được, có cảm giác mình trả đòn được một trận rồi.
Lúc giao thức ăn cho khách hàng xong, Phương Dạ đang định chào tạm biệt lại bỗng được người kia gọi lại.
“Chờ chút đã anh chàng đẹp trai, có thể giúp tôi một chuyện nhỏ được không?”
Khách hàng là một cô gái chừng ba mươi, còn rất có gia giáo và nề nếp.
Có cơ hội.
Phương Dạ vừa nghe xong cũng lên tinh thần: “Dạ vâng, có chuyện gì xin chị gái cứ dặn dò.”
Cô gái kia nghe được hai chữ chị gái lại lập tức hào hứng: “Cậu có thể giúp tôi mang ít đồ ăn tới chỗ của bạn tôi vài chuyến được không?”
Phương Dạ có hơi mơ hồ: “Hả? Vài chuyến ý là sao?”
Cô gái kia cười híp mắt, nói: “Hôm nay tôi có mua năm kí cua lông hồ Dương Trừng, mỗi con cũng tầm hai ba trăm lạng trở lên, cho nên tôi muốn cho bọn họ biết một chút.”
Phương Dạ lần này hiểu rồi, đối phương là muốn khoe khoang ở trước mặt bạn bè đó mà. Dù sao thì mua được một con cua chính hãng như thế thật không rẻ tý nào.
“Chị gái à, nếu như chỉ muốn các cô ấy thấy thì cứ đăng lên vòng bạn bè cũng được mà.”
Cô gái đó lườm anh một cái: “Cậu không hiểu được đâu, đăng lên vòng bạn bè thì chỉ là ảnh chụp thôi, làm gì có thể sờ được con cua lông ở ngoài đời thực chứ?”
Ừm, nghe cũng rất có lý đó.
Phương Dạ gật đầu: “Không thành vấn đề, đưa cho ai vậy?”
Cô gái nhìn thấy người kia đồng ý, lập tức mừng đến tít mắt, vội vàng mang từ trong bếp ra một xâu cua đồng lớn ra ngoài, kèm theo đó là một tờ giấy nhỏ ghi địa chỉ.
“Địa chỉ và số điện thoại đều ở trong đó, nếu có vấn đề gì phát sinh thì cứ gọi cho tôi, nhờ cậu nhé.”
“Được.”
“Đúng rồi, cậu lấy điện thoại ra ghi âm vài câu của tôi, tới đó cứ theo thứ tự mà bật lên là được rồi, không cần nhiều lời.”
Mẹ nó, có kiểu này nữa sao?
Phương Dạ quả thật là khâm phục sát đất rồi.
“Hay là cứ quay hẳn một cái video ngắn đi nhỉ?”
“Vậy tôi còn phải cần một hai tiếng để trang điểm nữa, tốn thời gian lắm, lỡ như cua bị ngột chết thì sao đây?”
Phương Dạ đến cạn lời.
Sau khi thu âm xong, anh cầm lấy cua với tờ giấy rồi rời đi. Lúc đi xuống tầng cũng tranh thủ nhìn qua danh sách, cũng may là chỉ có bốn người mà thôi, không cần phải khoa trương quá làm gì.
Ngó sơ qua địa chỉ, đối tượng được lựa chọn đầu tiên là địa chỉ của một người cũng trùng họp ở trong khu chung cư này.
Mấy phút sau đó, Phương Dạ nhấn chuông cửa, cũng không lâu lắm đã có người mở cửa, là một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi ngó đầu ra ngoài, nhìn thấy một người shipper đứng trước cửa lại lập tức tỏ vẻ kinh ngạc.
Phương Dạ lễ phép chào hỏi: “Xin hỏi có phải là bà Đoàn không ạ?”
“Là tôi đây, nhưng mà tôi không có đặt thức ăn ngoài mà, có phải cậu đi lộn địa chỉ rồi không?”
“Không ạ, bạn của bà có nhờ tôi mang ít đồ tới cho bà.”
“Mang ít đồ tới?” Người phụ nữ kia cúi đầu nhìn, khuôn mặt lập tức trở nên phấn khởi.
“Úi chà chà, ai mà hào phóng như vậy chứ, ấy mà lại cho tôi nhiều cua như vậy, thật sự là quá khách sáo rồi. Nào nào nào, đưa cho tôi là được rồi.”
Nhìn thấy đối phương duỗi tay muốn bắt, Phương Dạ lập tức lùi về sau một bước, khéo léo tránh được.
“Bà hiểu lầm rồi, bạn của bà gửi tới không phải là cua.”
Người phụ nữ kia nghi ngờ nói: “Không phải cua thì là gì, trong tay cậu còn đồ gì khác sao?”
“Dĩ nhiên là có chứ, bà nhìn nha!” Phương Dạ cầm điện thoại di động lên, nhấn nút mở ra một đoạn ghi âm.
“Bà Đoàn, tôi là Tiểu Hoa nè, hôm nay nhà tôi ăn cua lông, nhưng mà điện thoại của tôi lại hỏng mất rồi nên không thể nào đăng lên vòng bạn bè được. Cho nên mới gọi một anh chàng giao hàng đẹp trai mang cua tới cho bà xem đó…”
Người phụ nữ kia nghe được, sắc mặt lại càng xám xịt, cơn tức tối cũng theo đó mà tăng lên theo cấp số nhân.
Khoe cua thì cứ nói là khoe cua đi, còn bày đặt lấy cớ nhảm nhí như điện thoại hư này nữa chứ. Quả thật… Quả thật là quá ghê tởm mà.
Phát xong đoạn ghi âm, Phương Dạ nở nụ cười ngượng ngùng: “Dì ơi, cua này dì nhìn đủ rồi chứ, vậy tôi mang đi đây nha. Chúc dì một ngày vui vẻ, tạm biệt!”
Người phụ nữ kia tức đến đóng sầm cửa một tiếng, suýt chút đã đụng luôn cánh mũi của Phương Dạ rồi.
“Vui vẻ cái con khỉ, cút!”