Vua mới Mèo Rừng miệng sùi bọt mép té trên mặt đất, mỹ nữ Thanh Lương sững sờ, Diệp Vũ Tâm cũng ngẩn người, mà khán giả ngoài sàn đấu cũng lặng ngắt như tờ, hiển nhiên còn chưa phản ứng kịp ở đây đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy quyền thủ mình tỉ mỉ bồi dưỡng bất tỉnh nhân sự, mà kẻ đầu tên vẻ mặt lại lạnh nhạt đứng trước bàn trà, cơn giận của Anh Lang lập tức bùng nổ!
“Tên khốn, cậu… cậu vừa mới làm cái gì?”
“Không làm gì cả, mượn của anh cái ly đập cho một tên ngốc hôn mê thôi mà.” Phương Dạ mỉm cười: “Thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh chóng tính toán nợ nần đi, sáng ngày mai tôi còn phải đi sớm đấy.”
“Rốt cuộc cậu là ai?” Ánh mắt Anh Lang lạnh như băng.
“Là người anh không thể chọc vào.”
“Tên nhóc, Anh Lang tôi xuất đạo hơn hai mươi năm, người dám kiêu ngạo trước mặt tôi cỏ trước mộ đã cao ba thước rồi!”
Phương Dạ khinh thường nói: “Lợi hại như vậy thì đừng chỉ ngồi một chỗ làm trò ngu ngốc, có bản lĩnh thì lại đây luyện tập với tôi, xem tôi có gϊếŧ anh bằng một viên gạch được không?”
Nhìn thấy viên gạch còn nhỏ máu trong tay đối phương, Tề Tử Du sợ tới mức hai đùi run run, nướ© ŧıểυ đã muốn chảy ra dữ dội rồi.
Anh Lang hừ lạnh nói: “Đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, ông đây hai mươi năm trước chơi chán rồi, cậu thanh niên, bây giờ cũng không phải là thời đại mà nắm đấm là tối cao!”
“Không dựa vào nắm đấm, chẳng lẽ dựa vào hai tay súng mai phục kia của anh sao?” Phương Dạ bình tĩnh nói: “Có bản lĩnh thì bảo bọn họ đi ra, xem cái ly của tôi nhanh, hay là viên đạn của bọn họ nhanh!”
Anh Lang bây giờ rốt cuộc cũng kinh ngạc: “Cậu phát hiện khi nào?”
“Sau khi đi vào là biết, hai người này thở còn thô hơn trâu, kẻ điếc cũng có thể nghe được.” Phương Dạ cười, lại ném thêm một quả bom: “Quên nói cho anh biết, lúc nãy tôi tỉnh lại, đã nhân tiện báo cáo cho cảnh sát Hoa Hải.”
“Tên khốn, ra tay!” Trong lòng anh Lang hoảng hốt, đột nhiên quát to một tiếng, hai tên đàn ông cầm súng lao ra từ góc phòng VIP, mà anh ta cũng đá lăn bàn trà, ý đồ tạo ra một chút phiền toái cho đối phương.
Trong tiếng kêu sợ hãi của Lam Dịch Thư, thân hình Phương Dạ giống như ma quỷ, vừa tránh khỏi bàn trà vừa đá hai ly rượu về phía tay súng, chỉ nghe hai tiếng bình bịch vang dội, súng trong tay hai người đàn ông đã rơi xuống đất.
Khi anh Lang lấy một cây súng từ dưới sô pha, một nòng súng tối mịt đã nhắm ngay đầu anh ta.
Phương Dạ cảnh cáo nói: “Nếu không muốn bị tôi cho một phát vào đầu, tôi khuyên anh vẫn nên buông súng xuống đi.”
Anh Lang ngoài mạnh trong yếu nói: “Tên nhóc, dùng súng thì tính là hảo hán gì, có bản lĩnh thì một mình đấu với tôi, ông đây không đấm cậu một quyền mới là lạ!”
Nhất thời vẻ mặt Phương Dạ kỳ quái: “Không phải anh vừa mới nói, bây giờ đã không phải là thời đại đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ sao?”
Anh Lang tiếp tục ầm ĩ nói: “Đừng chuyển đề tài, là đàn ông sẽ một mình đấu, nói một câu, dám hay là không dám?”
Anh ta coi người ta là kẻ ngốc, còn bỏ súng một mình đấu với anh?
Lam Dịch Thư và Tề Tử Du đồng thời nghĩ trong lòng.
Quả nhiên, Phương Dạ cười ha ha: “Anh coi tôi là đồ ngốc à, trong tình huống này còn một mình đấu với anh?”
Lúc anh Lang trong lòng như tro nguội, Phương Dạ lại bồi thêm một câu: “Nhưng mà vận động trước khi ngủ cũng có thể, thấy anh béo như vậy, thôi thì cho anh một cơ hội đánh bại tôi đó.”
Anh cắm cây súng vào bên hông, sau đó vẫy vẫy tay với anh Lang.
Lam Dịch Thư và Tề Tử Du nhìn thấy đều cứng họng, không phải chứ, người này thật sự làm như vậy?
Cảnh sát Hoa Hải lập tức đến, Anh Lang biết tận dụng thời cơ, lập tức vọt qua.
Lúc anh ta phát huy toàn lực, nhất thời khiến người khác không cảm thấy được chút gì là ông chú trung niên đầy mỡ lúc nãy cả, cả người trong nháy mắt giống như từ một con husky biến thành sư tử oai phong, toàn thân sát khí mãnh liệt, dáng vẻ điên cuồng!
Vừa rồi lúc tên đàn em bị viên gạch đập ngất, anh Lang đã biết Phương Dạ là loại người không thể lường được, cho nên vừa lên đến là phải ứng phó hết sức, cố gắng đánh bại đối thủ bằng một đòn, hoàn toàn cứu vãn tình thế suy sụp.
Khi anh ta hội tụ tất cả sức lực ở tay phải, hung hăng vung một quyền ra, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng đen hình hộp.
ĐM, đây là cái quỷ gì vậy?
Bịch!
Giữa ánh chớp và đá lửa, chỉ thấy anh Lang đột nhiên bị một viên gạch đập cho thất điên bát đảo, sau đó hoa mắt chóng mặt ngã xuống mặt đất…
Chờ đến lúc anh ta tỉnh táo lại, mới phát hiện mình đã ngồi trên xe cảnh sát, đeo còng sắt trong tay, mà em vợ và Tề Tử Du ngồi bên cạnh, hai người đều ủ rũ, mặt xám như tro, đặc biệt là người ở sau.
Vừa nãy sau khi thấy cảnh sát lục soát ra từ trong người mình một hộp “hàng mới”, Tề Tử Du quả thật là tiếc đến đứt ruột.
Tạm thời không nói chuyện khác, chỉ cần một tội danh này, cũng đủ để mình rơi vào vực sâu muôn đời không trở lại được…
Sau khi vất vả lắm mới thoát khỏi sự “dây dưa” của Từ Lệ, Phương Dạ lái xe ba bánh đi tới một bệnh viện, tay của Diệp Vũ Tâm bị bao lại giống như xác ướp, đang ngồi trong phòng cấp cứu nói chuyện với Lam Dịch Thư.
Sau khi nhìn thấy Phương Dạ, vẻ mặt hai người đều có chút khác thường.
Diệp Vũ Tâm hậm hực nói: “Xin lỗi, nhiệm vụ lần này xem như thất bại, nhưng lại làm phiền anh đến cứu chúng tôi, tôi sẽ trả toàn bộ tiền lại cho anh.”
Phương Dạ cười tít mắt nói: “Lời này của cô có vấn đề, nhiệm vụ không thất bại, mục đích của tôi đã đạt được.”
“Có ý gì?” Vẻ mặt Diệp Vũ Tâm và Lam Dịch Thư mơ hồ.
Phương Dạ giải thích: “Tề Tử Du đã xong đời, cảnh sát lấy được số lượng lớn thuốc loại mới trên người anh ta, cũng đủ phán ba năm mười năm, chờ khi anh ta được thả cũng đã là một ông già rồi.”
“Hóa ra thuốc lá mà anh Lang đưa là một loại thuốc?” Lam Dịch Thư đã hiểu được một chút mấu chốt trong đó.
“Đúng vậy, đây coi như là thành công ngoài mong đợi.” Phương Dạ cười nói: “Cô Diệp, tay cô thế nào, có khỏe không?”
Diệp Vũ Tâm cười gượng: “Gãy xương, Thiết Bối kia quả thật lợi hại, nếu để cho anh ta sử dụng toàn bộ sức lực, e là tay tôi đã bị phế hoàn toàn rồi.”
Phương Dạ cười nói: “Lợi hại thì có ích gì, còn không phải bị nữ trung hào kiệt như cô xử lý sao?”
Diệp Vũ Tâm nói: “Anh cũng đừng tâng bốc tôi, Mèo Rừng lên đài cuối cùng mới là cao thủ số một của đấu trường lang, ngay cả mặt anh ta tôi còn chưa thấy rõ đã bị anh dùng ly thủy tinh đập ngất rồi, không chừng anh ta còn bị chấn động não cũng nên.”
Phương Dạ ngượng ngùng cười: “Tôi không phải vì lo lắng cho cô nên mới ra tay sao…”
Diệp Vũ Tâm chân thành nói: “Cho dù nói thế nào, mạng của tôi và Dịch Thư đều là nhờ anh cứu, chúng tôi nợ anh một mối nhân tình rất lớn, sau này nếu có việc gì cần cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ thỏa mãn mong muốn của anh!”
Phương Dạ nhất thời sửng sốt, nửa câu đầu nghe có vẻ tốt, nửa câu sau nói thế nào cũng có cảm giác kia?
Cô nhóc kia sẽ không phải cố ý nói như vậy chứ.
Nếu không thì, hay là hai người các cô cứ nói thẳng lấy thân báo đáp còn tốt hơn.