Địa điểm tổ chức buổi họp lớp là một nhà hàng tầm trung đến cao cấp, khi Urús còn đang trên đường đến thì có cuộc gọi thúc giục của lớp trưởng.
“Tiểu Điệp, đã gần bảy giờ ba mươi lăm rồi, cậu đã đến chưa?”
Mộ Tiểu Điệp giải thích: “Mình tới ngay đây, đường hơi kẹt xe.”
“Này, mình thực sự không biết phải nói cậu như thế nào nữa. Các bạn học khác đều đã đến cả rồi, bây giờ chỉ còn thiếu mỗi mình cậu thôi đấy. Chúng ta đều đã là người lớn hết cả rồi, cậu có thể sắp xếp để ra khỏi nhà sớm hơn một chút được không? Cậu có biết rằng thời gian của mọi người đều rất quý giá không? Một người lãng phí vài phút, cộng lại đã là một hai tiếng rồi, cuộc đời của một người có bao nhiêu cái một tiếng, cậu đã bao giờ tính thử chưa…”
Lớp trưởng thao thao bất tuyệt, rất không khách sáo, nhưng Mộ Tiểu Điệp lại không dám đáp trả lại: “Xin lỗi lớp trưởng, mình sẽ đến ngay đây.”
Sau khi cúp điện thoại, ngay cả Phương Dạ cũng có chút không thể nghe thêm được nữa: “Tiểu Diệp, người này sao lại lải nhải dữ vậy? Rốt cuộc cô ta là lớp trưởng của chị hay là mẹ của chị thế?”
Nếu đổi lại là anh bị cằn nhằn như thế này, có lẽ là anh đã nổi điên lên từ lâu rồi.
Mộ Tiểu Điệp cười khổ nói: “Tôi đã quen rồi. Nếu còn là thời đi học, lớp trưởng sẽ còn nóng tính hơn nữa.”
Phương Dạ khinh thường nói: “Chẳng qua chỉ là một lớp trưởng thôi mà, mới có một chút chức vụ lớn mà kiêu ngạo như vậy rồi. Nếu sau này cô ta thật sự trở thành giám đốc cấp cao gì đó, thì chẳng phải là cái đuôi sẽ hấc thẳng lên trời luôn rồi sao?”
“Cậu đừng nói nữa, bây giờ hình như lớp trưởng cũng đang giữ chức quản lý gì đó, nhưng là ở trong công ty của cha cô ấy…”
Cùng lúc đó, phòng riêng Thiên Tử số 1 trong một nhà hàng nào đó cũng đã chật cứng người, ngoại trừ hai chiếc ghế trống ở phía dưới cùng.
Một người đàn ông với mái tóc bóng mượt sốt ruột nói: “Lớp trưởng, rốt cuộc thì khi nào Triệu Khoát và Mộ Tiểu Điệp mới đến? Mình đã sắp chết đói rồi, chúng ta có thể lên đồ ăn trước được không?”
Nhìn thấy có người dẫn đầu, các bạn học khác liền bắt đầu nháo nhào lên.
“Hai người đó cũng quá đáng quá rồi, đã mấy giờ rồi mà còn chưa tới nữa!”
“Đúng vậy, bụng của mình đã đói đến mức kêu òn ọt luôn rồi.”
“Cũng may là trước khi đến đây mình đã anh một chút đấy…”
Thấy các bạn trong lớp đã có chút sốt ruột rồi, lớp trưởng Kim Á Nam để tóc ngắn dứt khoát vẫy tay: “Vậy thì không đợi bọn họ nữa, phục vụ, bắt đầu lên đồ ăn đi!”
“Vâng, xin chờ một chút.”
Chẳng mấy chốc, nhân viên phục vụ đã mang từng món một đến, khi lên được một nửa thì cuối cùng hai người gió bụi dặm trường cũng đã đến nơi rồi.
Mộ Tiểu Điệp là hoa khôi của lớp, cô ấy vừa xuất hiện đã ngay lập tức thu hút được ánh mắt của tất cả các nam sinh.
Tạ Lăng Phong, lớp phó đang ngồi ở bên cạnh Kim Á Nam, cũng nhìn đến mức mắt mở to, năm đó anh ta là một trong những người thương thầm Mộ Tiểu Điệp, nhưng đáng tiếc là đã bị tên bám váy Triệu Khoát nhanh chân đến trước một bước, khiến anh ta phải hối hận rất lâu.
“Xin lỗi, xin lỗi, mình đến trễ rồi!”
Kim Á Nam đang ra vẻ ta đây định khiển trách cô ấy, thì đột nhiên phát hiện ra người đàn ông bên cạnh Mộ Tiểu Điệp không phải là Triệu Khoát, nên cô ta có hơi bối rối.
“Tiểu Điệp, đây là ai vậy, Triệu Khoát đâu?”
Mộ Tiểu Điệp giải thích: “Mình và Triệu Khoát đã chia tay từ lâu rồi. Đây là bạn trai mới của mình.”
Cái gì, hóa ra cô ấy đã chia tay với Triệu Khoát rồi à?
Vẻ mặt của Kim Á Nam hiện lên vẻ ngạc nhiên và vui mừng.
Khi còn đi học, Triệu Khoát vì vẻ ngoài đẹp trai của mình đã trở thành hotboy của lớp. Tuy rằng từ vẻ ngoài cho đến tính tình của Kim Á Nam đều giống như một người con trai, nhưng cô ta vẫn đem lòng thầm thương trộm nhớ Triệu Khoát, hơn nữa trong một lần được ở riêng với nhau cô ta đã nhân cô hội đó tỏ tình.
Khi đó Triệu Khoát đương nhiên là sẽ không thể nào thích một người trông đàn ông như vậy, cho nên đã không chút do dự từ chối cô ta, sau đó mới xoay người liền theo đuổi Mộ Tiểu Điệp, chuyện này đã khiến Kim Á Nam canh cánh trong lòng rất lâu, cho nên thái độ của cô ta đối với Mộ Tiểu Điệp vẫn luôn không được tốt cho lắm…
Nhìn thấy nhiều người lạ như vậy, Phương Dạ lại không hề mất tình tĩnh, anh tự động bước đến nhiệt tình chào hỏi: “Xin chào mọi người, tôi tên là Phương Dạ, là bạn trai của Tiểu Điệp cũng là đồng nghiệp của cô ấy.”
Kim Á Nam liếc nhìn vài cái, sau khi nhìn thấy Phương Dạ mặc một số nhãn hiệu thông thường thì trong lòng liền khinh thường chế nhạo.
“Nếu như đã đến rồi, thì mau ngồi xuống thôi.”
Hai người ngồi xuống chưa được bao lâu, thì các món ăn đã nhanh chóng được dọn lên đầy đủ rồi, Kim Á Nam lên tiếng hỏi han mọi người, uống cạn một ly trước, rồi mới bắt đầu dùng bữa.
Ngồi bên cạnh Phương Dạ là một người phụ nữ trang điểm rất đậm, chiếc váy cô ta mặc ngắn đến mức gần như không thể che đậy được gì, hơn nữa tay chân còn sơn màu rất lố lăng khiến người ta phải hoa cả mắt.
Người phụ nữ này hình như rất có hứng thú với Phương Dạ, cô ta yêu kiều cười và hỏi: “Anh chàng đẹp trai, có thể tiết lộ cho chúng tôi biết làm thế nào mà anh lại theo đuổi được hoa khôi của lớp chúng tôi không?”
Phương Dạ trịnh trọng nói: “Cũng không có gì, chỉ là gần quan được ban lộc mà thôi. Không phải tôi là đồng nghiệp với cô ấy sao? Ngày nào chúng tôi cũng ở bên cạnh nhau từ sáng đến tối, trở thành người yêu cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà thôi.”
Chết tiệt, hồi đó mình cũng ngồi cùng bàn với hoa khôi cả năm trời, tại sao lại không gặp được chuyện tốt hợp tình hợp lý như vậy chứ?
Sau khi nghe thấy câu này, một cậu nam sinh đến giờ vẫn còn thương nhớ Mộ Tiểu Điệp thầm mắng chửi trong lòng mình như vậy.
Ăn được một nửa, một số bạn học vẫn còn đang thận trọng cuối cùng cũng đã hoàn toàn buông bỏ phòng bị, họ nâng ly với nhau, một số nam sinh có ý đồ xấu bước đến kính rượu Phương Dạ, đó giờ anh là người không từ chối kẻ đến, nên đều uống đến cạn ly, tửu lượng này khiến tất cả mọi người đều nghẹn lời, dần dần cũng không có ai đến tự chuốc vạ vào thân nữa.
Tạ Lăng Phong cũng cầm một ly rượu đi đến bên cạnh Mộ Tiểu Điệp.
“Tiểu Điệp, mấy năm rồi không gặp. Cậu càng lúc càng xinh đẹp hơn rồi. Nào, mình kính cậu một ly, chúc cậu vĩnh viễn thanh xuân tươi đẹp!”
“Cảm ơn.”
Sau khi hai người uống xong, Tạ Lăng Phong lại hỏi: “Mà này, Tiểu Điệp à, vừa rồi bạn trai của cậu nói hai người là đồng nghiệp. Không biết cậu đang làm việc ở công ty nào thế?”
Mộ Tiểu Điệp trả lời: “Là tập đoàn Tư Vũ.”
“Tập đoàn Tư Vũ, hình như chỉ là một công ty hạng hai ở Hoa Hải thì phải?” Tạ Lăng Phong cười nhẹ: “Vậy thì cậu giữ chức vụ gì trong công ty đó?”
Mộ Tiểu Điệp cũng không giấu giếm: “Mình chỉ mới tốt nghiệp cấp ba, nên đương nhiên cũng không giữ được chức vụ gì, mình chỉ là một nhân viên bán hàng bình thường mà thôi.”
Vừa dứt lời, các bạn học khác đều quay mặt sang đây.
“Không phải chứ, đường đường là một hoa khôi của lớp vậy mà lại đi làm nhân viên bán hàng sao?”
“Như vậy cũng rớt giá quá đi mất. Nếu biết sớm như vậy thì không bằng đi mua một tấm bằng đại học giả. Dù sao, thì cũng có thể nộp đơn, xin một chức vụ gì đó.”
“Cậu không đứng ở góc độ của người khác làm sao mà biết được. Mình nghe nói gia cảnh của cậu ấy không được tốt cho lắm, ba mẹ hoàn toàn không có tiền cho cậu ấy học đại học, nên vừa mới tốt nghiệp cậu ấy đã phải đi làm ngay!”
“Thì ra là như vậy…”
Tạ Lăng Phong quay đầu lại nhìn về phía Phương Dạ: “Vậy người anh em họ Phương đó cũng ở tập đoàn Tư Vũ…”
Phương Dạ thẳng thắn nói: “Tôi cũng giống như Tiểu Điệp, chỉ là một tài xế nhỏ mà thôi.”
Nghe xong câu này, trong lòng mọi người đột nhiên trào ra cảm giác hơn hẳn.
Suy nghĩ của các nam sinh cũng tương tự như vậy: “Cậu nhóc, cậu có thể theo đuổi được hoa khôi của lớp thì đã sao, chẳng qua cậu chỉ là một tên nghèo hèn mà thôi, giống y hệt như Triệu Khoát trước đây…
Còn suy nghĩ của các nữ sinh là: “Hoa khôi của lớp cái khỉ gì chứ, uổng cho khuôn mặt xinh đẹp đó, thị lực tệ quá đi thôi, tìm được người đàn ông nào cũng tệ như nhau, đoán chừng cả đời này cũng chỉ có như vậy mà thôi…