TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Siêu Cấp Shipper
Chương 363: Quái vật bọ ngựa

Khương Nhan suy nghĩ một chút, mấy thi thể bên ngoài lúc trước hình như cũng không có đầu!

Đúng lúc này, một tiếng gầm khá yếu đột nhiên vang lên từ lối đi bên trái, chú Đạt và Phương Dạ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi nhìn về nơi đó.

Phần thi thể trong lối đi cũng không có đầu, Khương Nhan nói nhỏ tình hình này cho chú Đạt biết.

Phương Dạ lẩm bẩm: “Chẳng lẽ đây là một loại quái vật thích thu thập đầu người sao?”

Khương Nhan liếc anh một cái: “Nói nhảm, trên đời này làm sao có thể có sinh vật ghê tởm như vậy?”

Phương Dạ phản bác lại: “Ai nói không có, đã nghe nói đến tộc săn đầu người chưa?”

Khương Nhan còn muốn đáp lại, nhưng chú Đạt đột nhiên giơ nắm đấm lên biểu thị có chuyện rồi.

Phía trước có một ngã rẽ, bởi vì đèn đường chiếu sáng nên có thể thấy rõ ràng trên tường một bóng đen kỳ quái.

Bóng đen này có cái cổ mảnh mai, nhưng ở phía trên lại có một cái đầu khổng lồ hình tam giác, phần thân dưới hẹp ở phía trên và rộng ở phía dưới, giống như một cái phễu lộn ngược vậy. Từ tổng thể mà đánh giá, nó chắc có lẽ là đang ngồi xổm trên mặt đất và bận rộn làm việc gì đó.

Ba người rón rén đi đến góc tường, chú Đạt lấy từ trong túi áo lấy ra một chiếc gương tròn nhỏ có tay cầm, rồi lặng lẽ nheo mắt thăm dò.

Thông qua sự khúc xạ của chiếc gương tròn, cả ba cuối cùng cũng nhìn thấy khuôn mặt thật của bóng đen này rồi.

Con quái vật này chắc chỉ cao bằng một người đàn ông. Hình dạng của nó rất giống một con bọ ngựa, nhưng nó có nhiều chân hơn bọ ngựa và phần bụng của nó to bất thường, có cảm giác như sắp rơi xuống đất. Trên cái đầu hình tam giác có một đôi mắt kép to khổng lồ, những lỗ nhỏ dày đặc có màu trên mặt khiến người ta nhìn thấy mà da đầu phải tê dại. Đến ngay cả Phương Dạ, người không bị chứng sợ lỗ cũng có chút sợ hãi.

Con quái vật đang múa cặp liềm siêu lớn để chặt thi thể trên mặt đất, chỉ với một cái kẹp nhẹ, chiếc cổ của một anh chàng xui xẻo nào đó đã bị cắt ra làm đôi.

Nhìn thấy con quái vật há cái miệng xấu xí và nuốt chửng cái đầu vào bụng, Phương Dạ cuối cùng cũng không kìm được kêu lên một tiếng.

Âm thanh không lớn nhưng nó cũng khiến con quái vật bọ ngựa cảnh giác, nó tiếp tục vừa nuốt thức ăn, vừa nghiêng cái đầu hình tam giác sang một bên để quan sát tình hình xung quanh.

Chú Đạt vội thu lại gương, ba người đứng dựa vào tường bất động, con quái vật bọ ngựa có vẻ hơi khó hiểu nên nhích chân bò về nơi đó, động tác của nó rất yên ắng, lặng lẽ, bước đi như một quý bà tao nhã.

Tay Chú Đạt đã cầm sẵn phần da của dao găm chiến thuật, Khương Nhan cũng cầm thêm trên tay một khẩu súng lục. Tuy nhiên, con quái vật vừa bước đến trước ngõ cua đã dừng lại ngay, thông qua cái bóng dưới mặt đất, có thể thấy là nó đang quay đầu để quan sát một cái gì đó.

Vài giây sau, con quái vật quay người rời đi, từ cuối hành lang truyền đến âm thanh của cánh cửa được đóng mở phát ra.

“Ở phía trước là phòng thí nghiệm, chúng ta đi theo thôi.” Chú Đạt mở khóa an toàn của khẩu súng trường, Phương Dạ cũng làm theo như vậy, để không bị người ta cười nhạo.

Chú Đạt dùng họng súng nhẹ nhàng mở cửa, ông ấy thận trọng di chuyển, hiển nhiên là lo lắng quái vật ban nãy sẽ ẩn nấp trong bóng tối để đánh úp.

Sau khi xác định sau cánh cửa không có kẻ địch, chú Đạt ra hiệu cho mọi người cúi người xuống rồi đi vào, bởi vì đây chỉ là một cái sân, phía dưới mới là đại sảnh thí nghiệm.

Cả ba người nín thở, hé nửa đầu để quan sát tình hình bên kia, họ thấy trong địa sảnh có mấy cái hủ thủy tinh khổng lồ, mỗi cái hủ đều ngâm đầy sinh vật lạ. Trên người bọn chúng cắm đầy ống nghiệm, còn ở đó bên cạnh chúng là các máy móc thí nghiệm khoa học đang hiển thị số liệu hiện thực. Trong đó có một con rắn mối toàn thân màu đỏ lửa, chắc là Viêm Trùng mà chú Đạt đã nói

Sau cuộc sơ tán năm đó, những dụng cụ và thiết bị này đều đã bị bỏ hoang, không ngờ đàn em của ngài Kim Độ đã khôi phục, tu sửa và sử dụng chúng lại, những con quái vật trong hủ chứa cũng cũng là chiến lợi phẩm của đội thám hiểm.

Nhưng đây không phải là trọng điểm, ở trung tâm của đại sảnh, hai con quai vật  bọ ngựa, một lớn và một nhỏ, đang ăn một đống xác chết chất chồng lên nhau như ngọn đồi.

Ngoài con người, Phương Dạ cũng tìm thấy những con quái vật khác trong đống thi thể, phần lớn là thằn lằn và một sinh vật giống vượn.

Dựa theo điều này, thì con quái vật bọ ngựa này là một kẻ mạnh đứng tầng trên trong tháp thức ăn của thế giới dưới lòng đất!

Sau khi quan sát một lúc lâu, đã có thể khẳng định không có kẻ thù nào khác, chú Đạt trầm giọng nói: “Tiểu Phương, cháu phụ trách con nhỏ. Cố gắng nhằm chuẩn vào phần đầu mà đánh, không có vấn đề gì chứ?”

“OK!”

Phương Dạ làm một cử chỉ tay, rồi điều chỉnh súng trường tự động sang chế độ bắn một phát, sau đó chuyển ống kính toàn phần sang ống kính ba phần.

Chú Đạt lại nói: “Cháu nhắm xong rồi thì cứ bắn trước, không cần phải quan tâm đến chú.”

Phương Dạ gật đầu, nhắm cái đầu xấu xí của con quái vật bọ ngựa nhỏ ngay trung tâm, không chút do dự bóp cò.

Đùng!

Mặc dù cái đầu của con quái vật cứ luôn lắc lư, nhưng nó vẫn bị viên đạn trực tiếp xuyên qua.

Con quái vật còn lại vẫn chưa kịp phản ứng, thì ba phát súng chuẩn xác đã khiến cái đầu nó nét bét!

Sức sống của quái vật bọ ngựa cũng ngoan cường như côn trùng vậy, nhất thời bọn chúng chưa chết, nhưng bởi vì đầu đã bị tổn thương nghiêm trọng nên bọn chúng không thể phân biệt được vị trí của kẻ đã đánh lén, chỉ có thể chạy loạn bốn phía như những con ruồi không đầu.

Sau khi cả hai bắn hết một loạt đạn, con quái vật bọ ngựa mình đầy thương tích cuối cùng cũng lao ra đường, cuối cùng bọn chúng ôm nhau, đến chết cũng khó mà tách rời nhau được.

Trong đầu Phương Dạ chợt lóe lên một ý nghĩ: “Má ơi, hai con này không phải là vợ chồng nhau đó chứ?”

Chú Đạt vô cùng thận trọng, mặc dù đã bắn gϊếŧ con quái vật rồi, nhưng ông ấy vẫn đi tuần tra phòng thí nghiệm một vòng, sau khi xác nhận không còn sự tồn tại nào khácthì mới đặt súng trường xuống.

“Tiểu Phương, xem ra tài thiện xạ của cháu không tệ. Vừa rồi tỷ lệ bắn trúng rất cao!”

“Bình thường, bình thường thôi, thứ ba thế giới. Tốt xấu gì trước đây cháu cũng từng là người đàn ông đã từng dã chiến. Tuy rằng không phải súng thật đạn thật, nhưng tài nghệ vẫn còn ở đây.” Trong lòng Phương Dạ rất vui khi được một bậc thầy như chú Đạt khen ngợi,

Nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của Khương Nhan, anh đỏ mặt, nhanh chóng bổ sung thêm: “Đừng có suy nghĩ lệch lạc, dã chiến mà tôi đang nói đến chính là dã chiến thực sự, không phải cái khác đâu!”

Khương Nhan khẽ mỉm cười: “Cái khác mà anh nói là gì thế?”

“Dừng lại, dừng lại, nếu còn tiếp tục nói nữa thì sẽ phải tăng tốc đấy!” Phương Dạ quyết định không thảo luận vấn đề đáng xấu hổ này với cô ta nữa.

Chú Đạt nói: “Cô Khương, cô báo cáo tình hình cho Pete biết đi. Ở đây thế mà lại có những con quái vật bọ ngựa lợi hại như vậy, nên chắc là không có nguy hiểm nào khác nữa đâu.”

Khương Nhan gật đầu bật máy liên lạc, không bao lâu sau, đoàn người đã tới trạm tiền đồn, nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu trong đại sảnh, một số người không tham gia chiến đấu đã nôn ngay tại chỗ.

Phương Dạ mỉm cười, khả nặng chịu đựng của đám người này thật là quá kém mà, bây giờ mới nhìn thấy những thứ này mà đã chịu không nổi rồi, vậy lát nữa tiến vào phòng thí nghiệm không phải là sẽ nôn đến xoay chuyển trời đất luôn sao?

Điều vượt khỏi sự dự liệu chính là Pete không hề có ý định tiến vào phòng thí nghiệm, ông ta phái người túc trực đứng canh gác, sau đó kêu mọi người ở nguyên tại chỗ nghỉ ngơi, sau khi ăn no xong thì hẵn đi vào Liệt Uyên.

Một số thành viên trong nhóm bắt đầu nấu ăn. Bữa tối rất đơn giản, nén thức ăn khô và rau củ đã bị mất nước để nấu cháo, sau đó thêm một số thực phẩm đóng hộp là xong.

Là ông chủ lớn nên ngài Kim Độ đương nhiên không thể qua loa như vậy được, chỉ nhìn thấy người đàn ông cường tráng lấy từ trong ba lô của Pete ra một cái hộp nhỏ, sau khi mở ra, khí lạnh cuồn cuộn bốc lên, hóa ra trong đó toàn bộ đều là những bọc thịt bò tươi còn máu.

Người đàn ông cường tráng lấy một gói thịt bò ta, xé bao mở ra rồi đặt lên đĩa, sau đó để lên trên cái bàn ăn gấp.

Ngài Kim Độ tao nhã cắt một miếng thịt bò sống nhỏ rồi bỏ vào miệng, nhìn thấy vết máu chảy ra từ khóe miệng ông ta, Phương Dạ đột nhiên cảm thấy da đầu râm ran, khí lạnh trào ra…

Đọc truyện chữ Full