Sau khi nghe con trai giải thích, Phạm Ngọc Lan giận không biết trút vào đâu: “Cái gì, ngày mừng thọ của ông cụ con lại chạy đi câu cá mua vui à?”
Phương Dạ bày ra bộ mặt tủi thân nói: “Mẹ, không phải con đi chơi, là ông cụ bắt con tới Tây Sơn bắt cá mà!”
“Ông ấy bảo con tới Tây Sơn bắt cá?” Phương Vân ngẩn ra: “Như… như vậy có kỳ lạ quá không, chỗ đó núi sâu đường xa như vậy, làm gì có ai có thể trở về trong vòng nửa ngày chứ?”
“Cha, vốn dĩ con cũng không muốn đi, nhưng mà ông cụ lại nói vợ của Tiểu Đường mang thai muốn uống canh cá hoang hầm, cho nên mới bảo con đi một chuyến.” Phương Dạ nói rất rõ ràng: “Không tin hai người có thể đi hỏi ông cụ.”
Phạm Ngọc Lan có hơi hoài nghi: “Ông xã, nhưng chẳng phải bác Đường nói ông ấy không biết Tiểu Dạ đi đâu sao?”
“Tôi tin Tiểu Dạ, bác Đường chắc chắn là sợ bị cô Tô trách mắng nên mới nói dối.” Phương Vân không hề nghi ngờ lời con trai mình chút nào, dù gì Tây Sơn cũng là nơi hoang vu hẻo lánh, làm gì có ai bị điên đang không có chuyện gì lại chạy tới đó chơi?
Phương Dạ bày ra vẻ mặt ngơ ngác: “Cô Tô nào cơ?”
“Lại còn cô nào, đương nhiên chính là cô cả nhà họ Tô ngoài tỉnh đó, hơn nữa cả em gái cô ấy cũng tới.”
Phương Dạ nghi ngờ nói: “Bọn họ tới làm gì?”
Phạm Ngọc Lan nói: “Còn làm gì nữa, cô ấy là bạn gái của con, đương nhiên là tới chúc thọ ông cụ nhà mình rồi!”
“Bạn gái, sao con không hề biết chuyện này?”
Phương Vân lườm con trai bằng ánh mắt sắc lạnh: “Giả ngốc với cha phải không, cho con một cơ hội nói thật, sao con lại có nhiều bạn gái như vậy?”
Phương Dạ càng ngơ ngác hơn: “Ý của cha là, đến chúc thọ ông cụ không chỉ có hai người bọn họ á?”
“Nói thừa, cái gì mà nhiều hơn hai người họ, tận mười tám người một bàn còn không có chỗ mà ngồi kìa.” Phạm Ngọc Lan móc ra cái điện thoại mới tinh của mình: “Con tự nhìn đi.”
Sau khi nhìn thấy tấm ảnh những người phụ nữ tự xưng là ‘bạn gái’ mình đông vui chụp cùng nhau, ngay lập tức buồng tim của Phương Dạ như có sét đánh ngang trời, suýt chút nữa anh từ giã cõi đời tại chỗ.
Cmn, đám phụ nữ này từng người một là như thế nào vậy?
Đúng rồi, không phải là vì tối qua anh tiết lộ thông tin trên vòng bạn bè đó chứ?
Phương Dạ lôi điện thoại mở wechat ra xem thử, bên dưới đúng là có rất nhiều câu trả lời, một trang không thể tải hết được bình luận!
Từ Lệ: Phương Dạ thối, hại tôi phí công một chuyến tới huyện Lê, chị đây sẽ nhớ kỹ mối thù này, tốt nhất đừng có dừng xe đậu xe vô tội vạ, tôi sẽ cử đàn em theo dõi xe của anh trong suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ!
Ôn Hinh: Phương Dạ, nếu anh quay về rồi nhất định phải nhắn tin mời chúng tôi ăn gà, chuyện này cứ vậy đi, bằng không thì không xong đâu!
Willa, Thẩm Nghiên Nhi: Lên tầng cao nhất!
Tô Thiển Y: Anh rể, lần này anh xong rồi, dám cho chị của em leo cây, chị ấy đã quyết định sẽ học bằng thạc sĩ hóa học rồi, anh tự mình thu xếp ổn thỏa đi…
La Na: Không ngờ anh có nhiều bạn gái như vậy, cứ cho là tôi bị đui đi!
Tần Yên Nhiên: Tay nghề của đầu bếp trong lễ mừng thọ cũng ổn áp đấy, có điều mấy món hải sản có hơi không được tươi lắm, lần nhau nhớ nói trước, tôi cho người chuẩn bị giúp anh.
Lương Duyệt Tư: Nếu đã dám trốn không gặp thì coi như anh thông minh, mẹ tôi nói muốn mời anh ăn một bữa cua thật to, còn không trả lời nữa thì bà ấy sẽ lập tức tới huyện Lê gặp cha mẹ anh đó…
Phương Dạ càng đọc càng toát mồ hôi, hận không thể điếc luôn hai lỗ tai mình.
Để người tiện nay suýt nữa chơi với đạn súng rồi sao?
Một ngàn điều may mắn có trong một điều xui xẻo, cũng may bản thân chạy tới Tây Sơn chơi một ngày trời, nếu ở lại thì mới chính là tự viết lên mặt mình hai chữ ‘ngượng ngùng’ to tổ chảng rồi.
Cái đám em gái mưa này, nếu chỉ có một hai người tới thì bản thân anh có thể dễ dàng đối phó, chứ đây là nguyên một dàn đều tới, đúng thật là khiến anh sụp đổ hoàn toàn.
Anh hơi chột dạ, nói: “Mẹ, thật ra bọn họ đều không phải là bạn gái của con, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm mà thôi, mẹ tin con không?”
“Đương nhiên mẹ biết, nếu trong đó có chính chủ, e rằng còn đánh nhau từ lâu, làm gì có chuyện bọn họ chụp hình chung với nhau vậy chứ?” Phạm Ngọc Lan đột nhiên bật cười: “Con trai, nói thật với mẹ đi, có phải vì con quá kén chọn nên chưa từng có bạn gái không?"
Thấy mẹ không còn tức giận, Phương Dạ thở phào nhẹ nhõm: “Đương nhiên, không phải cha con vẫn luôn dạy con rằng đàn ông không được treo mình chết trên một cái cây duy nhất sao? Tầm nhìn phải xa một chút thì mới thấy được núi rừng bao la chứ!”
Phương Vân vui mừng gật đầu: “Không uổng công cha một đời lao tâm khổ tứ nuôi con thành tài, hahaha!”
Đột nhiên vẻ mặt Phạm Ngọc Lan có hơi trầm ngâm: “Ông xã, sao ông lại dạy con trai đạo lý này?”
Phương Vân dương dương tự đắc nói: “Còn chẳng phải vì không muốn nó dẫm lại vào vết xe đổ của tôi sao…”
Lời vừa nói ra, trong lòng ông ấy đã lập tức chột dạ.
Chết cha rồi, sao mình lại có thể thốt ra mấy lời gan ruột vậy chứ?
Ngay lập tức, Phạm Ngọc Lan sầm mặt lại: “Vết xe đổ của ông, là chỉ cuộc hôn nhân giữa chúng ta sao?”
“Không phải không phải, đương nhiên là không phải!” Phương Vân kịch liệt phủ nhận.
Phạm Ngọc Lan vẻ mặt buồn rầu đáp: “Cái cây đó không phải tôi, vậy ông còn nhớ tới cái cây nào khác sao?”
“Nhìn kìa, có đĩa bay!” Đột nhiên Phương Vân chỉ tay lên trời, sau đó co chân bỏ chạy.
“Muốn chạy à?” Phạm Ngọc Lan đã sớm đề phòng chiêu này của chồng, chỉ thấy bà ấy cởi giày ra, sau đó nhanh như cắt ném về phía trước, vừa hay giày rơi trúng gáy Phương Vân.
Ai da!
Phương Vân bị đòn này đánh trúng, lại trượt chân ngã xuống đất, Phương Dạ có thể thấy ông ấy đang rêи ɾỉ vì đau. Quả nhiên là chiêu thức sở trường của mẹ anh, trước đó bà đã tập luyện chiêu ném giày này không biết bao nhiêu lần rồi…
“Mau đi lấy giày cho mẹ, sau đó dìu cái lão già kia trở về phòng, đợi mẹ về sẽ từ từ chăm sóc lão ta!” Phạm Ngọc Lan chống hai tay lên hông, hung hăng nói.
“Hiểu rồi, hiểu rồi!” Phương Dạ lau lau mồ hôi, sau đó cun cút chạy lại đỡ cha.
Từ lúc trở về Hoa Hải đến giờ đã là buổi trưa ngày thứ hai rồi, Phương Dạ không dám nói cho người khác biết, tự mình tới Vi Miêu Bất Lý.
Trong quán trà sữa, anh không chỉ ngạc nhiên thích thú khi thấy chú Đạt đang chuẩn bị đi giao đồ ăn, mà còn trông thấy có cả thím Đạt ở sau quầy thu ngân nữa!
Sau khi chào hỏi, Phương Dạ mỉm cười nói: “Chú Đạt, sao chú cũng đưa thím Đạt tới đây?”
Thím Đạt cười híp mắt đáp: “Tiểu Phương, mặc dù thím có hơi già, nếu mà không làm được nhiều nhưng vẫn có thể đứng thu ngân được.”
Phương Dạ thấp giọng nói: “Ý của cháu là hiện giờ hai người không có thiếu tiền, tội gì phải ra ngoài bươn chải nữa, mua biệt thự gì gì đó mà?”
Chú Đạt nhàn nhạt nói: “Cả đời này chú cũng đã đủ tung hoành bên ngoài rồi. Cuộc sống yên tĩnh trong quán trà sữa là thích hợp nhất cho vợ chồng chú. Còn biệt thự thì cũng đã có một tòa ở vịnh Ngự Hải rồi, giá cũng đến hơn một trăm triệu.”
“Vậy thì tốt rồi, sau này chúng ta sẽ là hàng xóm của nhau.” Phương Dạ cười: “Mà này, cô chủ đâu rồi ạ? Cửa hàng bận rộn như vậy, không phải cô ấy về nhà xem mắt chứ ạ?"
“Lại trêu tôi chứ gì?” Đột nhiên có người gõ nhẹ vào đầu Phương Dạ.
Anh bị hù ngoái đầu lại nhìn, lập tức bắt gặp khuôn mặt giận dữ của Hạ Vi.
"Chị Vi, khả năng đi bộ của chị cũng đáng nể thật đấy, bước chân êm ái không hề phát ra động tĩnh, còn ghê gớm hơn cả một con mèo! "
Tuy nhiên Hạ Vi lại đáp: “Hôm qua tôi quá bận, không thể đến huyện Lê giúp cậu, cậu không giận đấy chứ?”
Phương Dạ mỉm cười: “Không sao không sao, nếu chị tới thật, phỏng chừng cũng đủ ba bàn mạt chược mất.”
Hạ Vĩ mặt đầy dấu hỏi: “Ý của cậu là?”