Nghe xong câu nói này mọi người càng cười lớn hơn.
Hoa Tự Thành nhịn cười hỏi: “Không biết anh Phương muốn cược cái gì?”
Phương Dạ lạnh nhạt nói: “Nếu như tôi có thể làm cho du thuyền Gloria thay đổi lộ trình đi thì mấy người phải ra ngoài cửa khách sạn hét chín lần tôi là đồ ngốc, nếu như tôi không làm được thì tôi sẽ chạy khỏa thân quanh khách sạn một vòng, điều kiện này thế nào?”
Hoa Tử Thành nói một cách sảng khoái: “Được, tôi chấp nhận đánh cược.”
Làm cho một du thuyền hạng nhất đang đi đột ngột chuyển hướng là chuyện viển vông, là chuyện mà mọi người đều biết là không thể.
Phó Điềm Điềm đột nhiên phản bác: “Đợi đã, chúng tôi mà thua thì tất cả mọi người đều phải chịu phạt còn nếu anh thua thì chỉ có mình anh chịu phạt, vụ cá cược này chẳng công bằng chút nào.”
Phương Dạ và Hạ Tâm Di đồng thời liếc nhìn cô ta rồi đột nhiên cảm thấy người phụ nữ này càng ngày càng khiến người ta thấy chán ghét.
Bọn họ thua thì chỉ phải hét mấy câu mà thôi, mình mà thua thì phải chạy khỏa thân, thế mà cô còn không biết ngượng nói không công bằng, có biết xấu hổ không?
Phương Dạ có chút mất kiên nhẫn nói: “Vậy cô muốn thế nào?”
Phó Điềm Điềm mỉm cười nói: “Vợ chồng là đôi chim chung rừng, có khó khăn đương nhiên phải cùng nhau gánh vác, hay là như thế này đi, Tiểu Di chạy cùng với anh thế nào?”
Sau khi nghe cô ta đề nghị, mọi người lại cười phá lên, ánh mắt của mấy người đàn ông càng trở nên thô tục.
“Phó Điềm Điềm, làm người thì đừng có quá đáng coi chừng gặp quả báo đấy!” Hạ Tâm Di sa sầm mặt mũi nói.
Vốn dĩ cô ta còn nể tình xưa, không định hỏi tội cô ta nhưng bây giờ đối phương cứ luôn ép người quá đáng, rõ ràng là muốn xé nát tấm vỏ bọc bạn thân.
Phó Điềm Điềm mỉm cười nói: “Tiểu Di yên tâm đi, đương nhiên là chúng tôi sẽ không để cô phải chạy khỏa thân, cô chỉ cần chạy bên cạnh bạn trai mình là được, yêu cầu này không quá đáng chứ?”
“Không quá đáng, vậy cứ quyết như vậy đi.” Chính chủ còn chưa kịp nói thì Phương Dạ đã quyết định giúp cô ta trả lời.
“Phương Dạ, anh…” Hạ Tâm Di tức giận đến mức muốn nhảy dựng lên, rõ ràng là một mình anh chém gió, tại sao lại muốn kéo thêm cả người khác mất mặt cùng chứ?”
Phương Dạ nói thầm: “Yên tâm đi, tôi đã có tính toán, sẽ không làm cô mất mặt đâu.”
Hạ Tâm Di trừng mắt nhìn hỏi: “Vậy nhỡ may mất mặt thì sao?”
Phương Dạ hào sảng nói: “Nếu thực sự mất mặt thì tôi sẽ chịu ấm ức một chút làm bạn trai của cô.”
Hạ Tâm Di nghe thấy vậy bèn trừng mắt: “Anh đừng có nằm mơ…”
Thấy hai người thì thầm to nhỏ thân thiết với nhau trong lòng Hoa Tử Thành trào dâng cảm giác ghen tị, anh ta sốt ruột nói: “Hai người thân mật đủ chưa? Nếu thực sự có bản lĩnh thì đến lúc du thuyền thay đổi lộ trình rồi chứ?”
“Chuyện nhỏ thôi mà.” Phương Dạ bình tĩnh nói: “Mấy người muốn du thuyền đi đâu?”
Phó Điềm Điềm không biết xấu hổ bèn nói: “Xa thì chúng tôi cùng không nhìn thấy, anh làm du thuyền Gloria đi Hoa Hải một chuyến đi, tôi chưa từng thấy một du thuyền sang trọng như vậy, tôi rất muốn anh yêu đưa tôi lên đó ở vài đêm để trải nghiệm chiếc giường trong phòng vip mềm mại như thế nào.”
Hoa Tử Thành cười lớn: “Ha ha ha, tôi cũng đang có ý này, nhưng có thể thực hiện được hay không thì phải xem anh Phương có nỗ lực hay không?”
Phương Dạ khinh thường liếc nhìn đôi cẩu nam nữ sau đó lấy điện thoại ra lướt đến một số điện thoại rồi bấm số và nhân tiện nhấn bật loa ngoài.
“Xin chào anh Phương, xin hỏi anh có dặn dò gì?” Sau khi cuộc gọi được kết nối thì nhanh chóng vang lên một giọng nói từ tính, nghe giống như người nước ngoài.
Hoa Tử Thành và những người khác không quan tâm, nói không chừng người nước ngoài này là do Phương Dạ tìm đến để diễn kịch.
Phương Dạ nói: “Thuyền trưởng Barlow, tôi tìm anh vì muốn hỏi một chút, bây giờ du thuyền Gloria có thể thay đổi lộ trình không?”
Barlow kính cẩn nói: “Theo lý mà nói thì không thể vì thủ tục chuyển cảng rất phiền phức, nhưng nếu đã là yêu cầu của anh Phương thì tôi nhất định sẽ chấp hành không do dự.”
Phương Dạ thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy anh còn sợ anh ta sẽ nổi nóng, dù sao thì đang trên biển cả mênh mông quyền lực của thuyền trưởng là lớn nhất.
“Vậy được, vậy anh cho du thuyền Gloria đến Hoa Hải bảo dưỡng một ngày đi.”
“Vâng, anh Phương, nếu như là Hoa Hải thì chắc tầm khoảng nửa tiếng là có thể làm xong thủ tục.”
“Vậy thì đi làm đi, đúng rồi, anh thông báo tin tức càng sớm càng tốt, tôi sợ có vài người sẽ không tin.”
Thay đổi lộ trình, đã thế còn lập tức thông báo cho mọi người, mặc dù thuyền trưởng Barlow không biết là có chuyện gì nhưng vẫn đồng ý: “Anh Phương cứ yên tâm, tôi lập tức bảo người cập nhật thông báo mới trên trang web chính thức của du thuyền Gloria.”
“Mất bao lâu?”
“Năm phút, à không, ba phút là đủ rồi.”
“Được, vất vả cho anh rồi…”
Sau khi cúp máy, người đàn ông gầy lập tức khịt mũi khinh thường: “Anh Phương, anh tìm người ủy thác ngoại quốc này ở đâu vậy, trình độ nghiệp vụ không tồi nhỉ, lần sau giới thiệu cho tôi đi, tôi cũng muốn lừa bạn gái.”
Phương Dạ không thèm để ý đến anh ta vì vậy anh lại nghênh ngang ngồi lại vào ghế, còn thản nhiên kéo Hạ Tâm Di người đang trong trạng thái thẫn thờ ngồi xuống rồi một tay ôm lấy vai của cô ta.
“Trong vòng mười phút nữa sẽ biết kết quả, anh Hoa, nói cả nửa ngày trời, mọi người chắc cũng đã đói bụng rồi, gọi phục vụ đem đồ ăn lên đi, đừng có để bạn gái tôi bị đói rồi sụt cân, dù sao thì có da thịt một chút ôm khá là thoải mái, anh thấy sao?”
“Tôi…”
Hoa Tử Thành đột nhiên cứng họng, mặc dù trước đây anh ta và Hạ Tâm Di là người yêu nhưng vì thời gian xác định mối quan hệ không dài nên hai người nhiều lắm cùng chỉ nắm tay đi dạo mà thôi, mấy hành động như ôm ấp này kia thực sự chưa từng trải qua.
Cô bạn thân Phó Điềm Điềm thì hoàn toàn ngược lại, ngay buổi tối hôm hai người vừa xác định mối quan hệ thì đã “thẳng thắn và thành thật” với nhau rồi vậy nên Hoa Tử Thành mới nghe theo lời của cô ta…
Bây giờ Hạ Tâm Di vừa xấu hổ vừa tức giận, cái tên Phương Dạ thối tha này, nói chuyện đúng là ngày càng không kiêng dè gì hết, vậy mà lại dám trêu ghẹo mình trước mặt mọi người?
Quá đáng nhất là khuôn mặt Phương Dạ sắp dính sát vào người cô ta, từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng tiếp xúc thân mật với con trai, nếu như không phải cô ta đang cố gắng nhẫn nhịn kiềm chế thì e là đã sớm cho anh một cái bạt tai rồi.
“Mang đồ ăn lên!” Mặc dù Hoa Tử Thành càng nhìn càng tức giận nhưng anh ta cũng chỉ đành làm theo lời đối phương.
Phó Điềm Điềm cười khẩy nói: “Như vậy cũng tốt, ăn no rồi lát nữa mới có sức chạy, để tránh người ta nói anh Hoa ngược đãi anh.”
Những người phục vụ mặc đồng phục đã đứng ở cửa đợi từ lâu, sau khi nghe Hoa Tử Thành nói bèn lập tức nối đuôi đi vào rồi đặt những đĩa thức ăn ngon đẹp mắt lên chiếc bàn tròn lớn.
Nói mấy chuyện vớ vẩn cả nửa ngày cộng thêm việc cái bánh trứng anh ăn trước đó đã tiêu hóa hết nên Phương Dạ đã đói lâu rồi, anh tháo kính ra và ăn một cách tự nhiên, chẳng ra dáng một triệu phú chút nào, mọi người thấy vậy đều cười nhạo anh.
Hạ Tâm Di nhìn “anh bạn trai” như ma chết đói trong lòng bỗng chốc như tro tàn, kiểu người ăn uống như thế này có khả năng là chủ nhân của du thuyền Gloria sao?
“Nhìn tôi làm gì, mau ăn đi.” Phương Dạ bị cô nhìn đến nỗi lạnh cả sống lưng bèn trêu chọc: “Ở đây nhiều người như vậy chẳng lẽ em muốn anh đính thân dút cho em ăn sao?”
Anh cười xấu xa, còn rất nhấn nhá hai chữ đích thân.
Hạ Tâm Di đỏ mặt, cô chỉ đành cúi đầu ăn cơm nhưng hành động của cô tao nhã và lịch sự, so với Phương Dạ thì đúng là sự khác biệt giữa tiên nữ và người ở hang hốc…