TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Siêu Cấp Shipper
Chương 437: Tôi vẫn chưa chết

Điều bất ngờ là, sức mạnh của cái đuôi này hoàn toàn đánh bại găng tay kim loại. Harris kêu lên thảm thiết, cả người bị lực phản chấn hất văng lên trời, sau đó đập mạnh vào tường. Vì lực quá lớn mà tường còn xuất hiện một vết nứt như cái mạng nhện dày đặc.

Mặt Harris xanh mét, há miệng phun ra một vũng máu lớn. Một đòn ác liệt vừa rồi đã khiến nội tạng của anh ta bị thương nghiêm trọng.

Lúc hai cha con Giang Long vẫn chưa phản ứng kịp, Mạnh Tiểu Phát vốn mình đầy thương tích bỗng khỏe lại như vâm, cậu ta sải bước đi đến trước mặt kẻ địch, vung cái đuôi linh hoạt về phía dưới hông của đối phương.

Harris sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, dùng hết chút sực lực cuối cùng tránh đi mấy bước, may mắn tránh thoát một đòn ác liệt này.

Rầm!

Sức mạnh ẩn chứa bên trong cái đuôi không phải chuyện đùa, ngay cả cái sàn gỗ dày bịch cũng bị đâm nát vụn, dù Harris đã trải qua trăm ngàn trận chiến, thì cũng suýt nữa đã bị một đòn này dọa tè ra quần.

Anh ta xoay người trở dậy như con diều hâu, sau khi hai bàn tay đập vào nhau, găng tay đột nhiên tỏa sáng rực rỡ, hiển nhiên là đã nâng công suất lên mức cao nhất!

“Ranh con, đón một đòn cuối cùng của tao đây!”

Harris gầm lên, vung một tay ra, trên không trung thậm chí còn nổ ra ánh lửa chói mắt.

Mạnh Tiểu Phát không hề yếu thế, cùng lúc ấy cũng vung đuôi lên nghênh đón. Ở giữa trời, hai bên va vào nhau dữ dội!

Sau một tiếng vang lớn, găng tay của Harris bị rách tan, ngay cả cánh tay bên trong cũng bị đánh gãy, cả người ngã vật ra ngoài, kêu lên thảm thiết!

Mặc dù lúc nãy Harris khí thế khϊếp người, thoạt nhìn như ánh lửa kèm tia chớp vô cùng ghê gớm, đáng tiếc găng tay công nghệ cao của anh ta cuối cùng vẫn không thắng được sức mạnh từ cái đuôi khổng lồ của người thằn lằn, trực tiếp bị đánh thành kẻ tàn phế, hơn nữa còn ngã trên đất không rõ sống chết, có thể nói là thê thảm vô cùng.

Giang Long và Giang Tử Nhu trợn mắt há mồm chứng kiến. Đợi khi họ hoàn hồn, Mạnh Tiểu Phát đã sải bước đi vào trong phòng khách, cách hai người chưa đến sáu, bảy mét!

Nhìn gương mặt thằn lằn máu thịt lẫn lộn của đối phương, Giang Long sợ đến nỗi hồn vía lên mây: “Cậu… cậu đừng qua đây!”

Mạnh Tiểu Phát cười quái gở: “Cha Long, hai ngày không gặp, ông có khỏe không vậy? Chuyện ông đã đồng ý với tôi, bây giờ nên thực hiện rồi chứ?”

“Được, được, được, hoàn toàn không thành vấn đề!” Giang Long vội vã nói, “Bắt đầu từ hôm nay, cậu cứ ngồi vào vị trí của tôi, tòa biệt thự này cũng là của cậu, cả tấm chi phiếu mười tỷ này nữa, tất cả đều là của cậu hết!”

Mạnh Tiểu Phát nhếch mép cười: “Ông Long, ông cảm thấy với dáng vẻ của tôi lúc này, còn cần đến mấy thứ vật ngoài thân đấy sao?”

“Thế cậu muốn gì?” Giang Long nghe mà đổ mồ hôi lạnh, âm thầm kéo con gái ra sau lưng.

Mạnh Tiểu Phát cười lạnh: “Thứ tôi muốn rất đơn giản, không cần gì khác, tôi chỉ cần con gái của ông!”

“Không thể nào!” Giang Tử Nhu hét lên như điên: “Tôi là loài người, thà chết cũng không muốn gả cho một con quái vật!”

Giang Long cố gắng hết sức khuyên bảo: “Tiểu Phát à, nếu cậu có thể khôi phục thành con người, tôi tuyệt đối gả con gái cho cậu mà không hề do dự. Nhưng bây giờ cậu cũng thấy rồi đấy, người và quái khác đường, hai bên đã hoàn toàn không phải cùng một chủng tộc, sao có thể hạnh phúc được đây?”

Mạnh Tiểu Phát cười u ám: “Ông yên tâm, chuyện này giải quyết dễ thôi.”

Giang Long giật thót trong lòng: “Cậu… cậu có cách nào khôi phục bình thường?”

Giang Tử Nhu cũng bất an trong lòng, nhìn dáng vẻ này, đối phương căn bản sẽ không tha cho cô ta!

Mạnh Tiểu Phát cười nói: “Rất đơn giản, tôi không cần khôi phục hình người, chỉ cần Tiểu Nhu cũng biến thành quái vật là được rồi!”

“Biến… biến thành quái vật?”

Trong lúc hai người đứng như trời trồng, cậu ta đột nhiên phanh áo ra, để lộ nửa thân trên đầy vảy, dưới bụng có vài cục u máu màu tím đen, trông cực kỳ buồn nôn.

Từ đầu đến chân, Mạnh Tiểu Phát đã hoàn toàn không còn hình dáng loài người. Trước ánh mắt kinh hãi của hai người họ, cậu ta dùng tay móc một cục u máu ra, sau đó đưa đến trước mặt Giang Tử Nhu.

Sau khi nhìn thấy cục u máu vẫn đang đập thình thịch trong lòng bàn tay, Giang Tử Nhu lập tức khom lưng nôn ọc ọe. Dạ dày Giang Long cũng đảo lộn tùng phèo, nhưng vẫn cố hết sức nhịn xuống.

“Chỉ cần ăn cái này, Tiểu Nhu sẽ biến thành đồng loại của tôi.” Mạnh Tiểu Phát mỉm cười nói, “Từ nay về sau, không chỉ có thể mình đồng da sắt, sức mạnh vô biên, mà chỉ cần ăn đủ máu thịt, thậm chí còn có thể trẻ mãi không già!”

“Tôi không cần, tôi thà chết cũng không muốn biến thành quái vật!” Giang Tử Nhu gào khóc. Bản thân là một cô gái xinh đẹp như vậy, nếu thật sự biến thành một con quái vật thằn lằn xấu xí khôn cùng, thế thì thà bị một chưởng đánh chết cho xong.

Giang Long nhìn cục thịt vẫn đang nhúc nhích, không nói một lời, bụng lại bắt đầu tính toán phải làm thế nào để bỏ thứ này vào túi. Nếu ông ta đoán không sai, thứ đồ chơi này tuyệt đối là hàng nóng bỏng tay được săn đón hàng đầu trên thị trường quốc tế.

“Nếu không đồng ý, tôi tuyệt đối sẽ không ép buộc người con gái mình yêu.” Mạnh Tiểu Phát đột nhiên thu cục thịt về, hái cái miệng to như chậu máu ra, “Nhưng tôi sẽ nuốt cả người cô vào bụng, dù là một sợi tóc hay một cái móng tay cũng không bỏ qua. Thế là chúng ta có thể vĩnh viễn không rời xa nhau rồi!”

Nghe đến đây, Giang Tử Nhu lảo đảo thiếu điều ngã xuống. Nếu không muốn biến thành quái vật thì sẽ bị quái vật ăn thịt. Ông trời đang muốn chơi chết tôi ư? Có thể cho tôi một con đường sống không?

Mạnh Tiểu Phát tỏ ra nghiêm túc, lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi cho cô mười giây cuối cùng, nếu không đưa ra lựa chọn, tôi sẽ chọn giúp cô một cái!”

Giang Long vội vã nói: “Tiểu Phát, chuyện lớn như vậy, mười giây nào có đủ. Hay là cậu cho Tiểu Nhu một, hai ngày để nó nghĩ kỹ xem?”

Mạnh Tiểu Phát liếc ông ta một cái, sau đó mặt lạnh tanh, nói: “Mười!”

Hai cha con cực kỳ sợ hãi. Mẹ nó, sao đã đếm rồi, hoàn toàn không cho người ta cơ hội suy nghĩ!

Mạnh Tiểu Phát tiếp tục không coi ai ra gì, đếm: “Chín!”

Giang Long nhăn nhó: “Tiểu Phát, một ngày không được thì thôi, nhưng ít nhất cũng phải cho chúng ta mấy tiếng chứ?”

Mạnh Tiểu Phát không thèm liếc mắt: “Tám!”

Hai cha con gần như tuyệt vọng, nhìn tình hình này, rõ ràng đối phương định quyết đến cùng mới thôi!

Dường như Mạnh Tiểu Phát rất thưởng thức sắc mặt của hai người họ, khi cậu ta chuẩn bị đếm ngược tiếp, một âm thanh cực kỳ đáng ghét bỗng truyền từ đằng sau tới.

“Đừng đếm nữa, tôi vẫn chưa chết đâu!”

Mạnh Tiểu Phát quay phắt đầu lại, chỉ thấy Berrant đang đứng sau lưng mình, mái tóc màu nâu xinh đẹp không rối một sợi. Nếu không phải bộ Âu phục trắng thẳng thớm mà anh ta đang mặc toàn là nếp nhăn, thì đã tưởng là người vừa bị ngã xuống dưới tầng là một người khác rồi.

Mạnh Tiểu Phát nhìn mà choáng váng, căn bản không thể hiểu nổi tại sao đối phương lại hoàn toàn không hề hấn gì. Một chưởng đó của cậu ta có thể chẻ đá phá núi, hơn nữa móng tay sắc bén đến nỗi có thể cắt nát kim loại, sao có thể chưa đánh chết anh ta?

Đọc truyện chữ Full