TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Siêu Cấp Shipper
Chương 455: Tôi không sợ rắc rối

Sau khi Tiểu Tuấn đánh con át chủ bài của mình ra, bầu không khí trong phòng riêng càng lúc càng trở nên hài hòa hơn, cha Dương và mẹ Dương vô cùng hài lòng với điều kiện của anh ta, dưới hào quang của một đứa con trai nhà siêu giàu, khuôn mặt với chiếc mũi tẹt và hếch đó dường như cũng đã trở nên khôi ngô lạ thường.

Mẹ Dương trầm giọng hỏi: “Chồng à, tôi thấy Tiểu Tuấn là người đàn ông tốt, đáng để con gái của của mình gửi gắm cả đời, ông nghĩ thế nào?”

Cha Dương cười nói: “Còn có thể nghĩ gì nữa, đương nhiên là tôi đồng ý rồi!”

“Hai người chúng ta không có ý kiến gì, nhưng sắc mặt của con gái dường như không bằng lòng lắm. Nếu con bé nhất quyết phản đối, cuộc hôn nhân này e rằng chỉ có thể đi đời!”

“Không thể đi đời được, bất luận thế nào, con bé vẫn là con gái của chúng ta, cuộc hôn nhân này không đồng ý thì cũng phải đồng ý!”

Cha Dương bình tĩnh nói: “Chỉ cần gả vào nhà họ Tiêu, tuổi già của chúng ta sẽ được đảm bảo rồi. Đến lúc đó nói không chừng còn có cơ hội đi du lịch thế giới nữa đấy!”

Mẹ Dương nghe thấy thì khuôn mặt liền tràn ngập vẻ thèm muốn: “Đúng vậy, khi còn trẻ, tôi đã từng mơ ước được đi du lịch Châu Âu, nhưng tiếc là điều kiện chưa cho phép, nhưng mới nháy mắt đã già đi rồi.”

“Bây giờ là cơ hội tốt nhất, chỉ cần thuyết phục con gái là được rồi…”

Sau khi hai người nhỏ giọng xì xào, nhanh chóng thành lập mặt trận thống nhất, hôm nay dù thế nào đi chăng nữa, trước hết phải để cho hai người bọn họ trở thành bạn trai bạn gái của nhau mới được.

Mặc dù Dương Lâm không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, nhưng dựa trên những gì cô ta biết về cha mẹ mình, cô ta có thể đoán được nội dung đại khái rồi.

Tiểu Tuấn ngồi đối diện cứ luôn nhìn lén Dương Lâm, hơn nữa anh ta càng nhìn lại càng thích, tuy gia cảnh của đối phương chỉ bình thường nhưng cô ta lại rất xinh đẹp, khí chất cũng cực kỳ tốt. Sau này đi ra ngoài chắc chắn sẽ rất nở mày nở mặt, quả thực là một sự lựa chọn tốt nhất cho chuyện kết hôn.

Mẹ Tiêu vẫn luôn nghe theo lời con trai, tất nhiên bà ta sẽ không phản đối ý kiến của anh ta, còn cha Tiêu thì có thể bỏ qua rồi, hiện tại ông ta chỉ là một phông nền mà thôi.

Cha Dương sắp xếp lại từ ngữ một chút, sau đó nói với Dương Lâm: “Con gái à, cha và mẹ con rất hài lòng với Tiểu Tuấn, bây giờ cha muốn nghe ý kiến của con.”

Trong lòng Dương Lâm thở dài, cô ta đoán quả nhiên là không sai, chiến thuật giả ăn mặc xấu xí đã hoàn toàn thất bại rồi.

Cô ta do dự một lúc, rồi nói: “Cha, khoảng cách tuổi tác giữa tụi con hơi lớn, con cảm thấy không hợp.”

Mẹ Dương nghiêm nghị nói: “Đây là lý do gì chứ? Tiểu Tuấn chỉ lớn hơn con sáu tuổi. Bây giờ có nhiều người còn kết hôn với người hơn mình mười mấy, hai mươi mấy tuổi nữa là, hoàn toàn không thành vấn đề!”

Cha Dương cũng phụ họa thêm vào: “Đúng vậy, hơn nữa Tiểu Tuấn trông còn rất trẻ, nhìn như mới ngoài hai mươi mà thôi, hai đứa mà đi ngoài đường trông y hệt như anh em vậy.”

Mẹ Dương nói: “Đúng vậy, bây giờ con có thể hẹn hò trước vài tháng, cuối năm kết hôn cũng không muộn mà, Tiểu Tuấn, con thấy có được không?”

Tiêu Tuấn trên mặt tràn đầy ý cười: “Dì nói đúng, chúng ta có thể hẹn hò mấy tháng trước.”

Mẹ Tiêu cũng cười nói: “Đúng vậy, hai đứa cững đã lớn rồi, không còn nhỏ nữa, tranh thủ đến Tết Trung thu thì đính hôn luôn đi, cuối năm tổ chức đám cưới, như vậy thì chắc là năm sau tôi đã có thể bồng cháu được rồi.”

Ý kiến của hai bên thống nhất một cách bất ngờ, nhưng Dương Lâm làm đương sự vẫn còn muốn đấu tranh thêm một chút nữa: “Nhưng con không thích kiểu con trai như anh ta.”

Nghe xong, mẹ Tiêu cau mày định nói gì đó, nhưng Tiêu Tuấn đã lên tiếng nói trước: “Tiểu Lâm, vậy em thích kiểu con trai như thế nào, anh có thể vì em mà thay đổi!”

Dương Lâm muốn buột miệng nói rằng tôi thích người giống như ông chủ của mình, nhưng cô ta đã kịp thời kìm lại được và nói: “Xin lỗi, cho dù có thể thay đổi nhưng tôi không thể nào thích anh được.”

Tiêu Tuấn tràn đầy nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”

Dương Lâm quyết định nói huỵch toẹt: “Bởi vì tôi đã có người mình thích rồi.”

Mẹ Dương ngạc nhiên nói: “Con có bạn trai từ khi nào, sao chúng ta không biết?”

“Mới tháng này.” Cha Dương mặt mày u ám hỏi: “Anh ta là ai, tên gì, làm việc ở đâu?”

Dương Lâm khẽ mở miệng, nhưng thật lâu cô ta cũng không nói nên lời vì cô ta hoàn toàn không có bạn trai.

Mẹ Tiêu chế nhạo: “Tiểu Lâm à, nhìn cháu như thế này, chắc là không có bạn trai gì đâu. Cho dù có, thì cậu ta cũng không thể nào so sánh được với con trai của tôi được. Cháu phải suy nghĩ kỹ đi nhé!”

Dương Lâm lần này cuối cùng cũng thốt lên: “Ai nói như vậy, anh ấy tốt hơn con trai của bà gấp trăm lần!”

Cái gì, tốt hơn con trai tôi gấp trăm lần?

Nghe xong câu này, mẹ Tiêu liền xù lông lên: “Nếu có bản lĩnh thì cô lặp lại lời nói lúc nãy một lần nữa đi?”

Dương Lâm cắn răng nói: “Nói thì nói, người tôi thích còn tốt hơn con trai bà gấp trăm lần!”

“Cái đố khốn nạn!” Mẹ Tiêu vỗ bàn đứng dậy, khiến cha Tiêu bên cạnh giật mình một phen.

Cha Dương thầm nghĩ có chuyện không hay, vội vàng hòa hoãn lại: “Xin hãy bớt giận, con gái tôi nhất thời hồ đồ nên đã nói bậy rồi!”

Tiểu Tuấn lạnh lùng khoanh tay nhìn Dương Lâm, dường như không hề có ý ngăn cản mẹ mình tức giận, bởi vì câu nói ban nãy cũng đã khiến anh ta tức giận.

Mẹ Tiêu lạnh lùng “hứ” một tiếng: “Nhìn dáng vẻ của cô ya, hoàn toàn không giống như đã nói bậy!”

Mẹ Dương sốt ruột, vì sợ cuộc hôn nhân này sẽ bị hủy hoại nên bà ta lo lắng nói: “Con gái, con còn đứng sững ra đó làm gì nữa, mau xin lỗi dì Tiêu và Tiểu Tuấn đi!”

“Con không nói sai, tại sao lại phải xin lỗi?” Dương Lâm quay mặt sang một bên, thái độ của cha mẹ khiến cô ta cảm thấy chán ghét vô cùng, quyết tâm phải làm cho tới cùng.

“Được, được, được rồi!” Mẹ Tiêu nói liên tiếp ba chữ “được”, sau đó vẻ mặt rất hung dữ nói: “Bây giờ gọi điện thoại cho bạn trai của cô, bảo cậu ta tới đây ngay lập tức, tôi muốn xem người mạnh hơn con trai tôi gấp trăm lần rốt cuộc là kẻ ba đầu sáu tay nào, nếu là thật, tôi sẽ đích thân xin lỗi cô, còn nếu là sai, hừm hừm hừm, tôi sẽ bắt cô trả giá vì cái thói ăn nói lớn lối của mình!”

Sau khi nghe được lời đe dọa, Dương Lâm do dự một lúc, kế hoạch ban đầu của cô ta là để ông chủ giả làm bạn trai của mình một chút để đối phó với nhà họ Tiêu, nhưng hai ngày trước cô ta gặp ông chủ thật sự là không thể nào nói ra được, nên chỉ đành từ bỏ.

Cô ta vẫn còn trẻ, cô ta thật sự không muốn kết hôn với người mình không thích, hơn nữa trong lòng cô ta luôn ôm một loại ảo tưởng nào đó với Phương Dạ, đương nhiên cô ta sẽ không cam lòng dễ dàng nhượng bộ.

Bây giờ đã leo lên lưng cọp khó lòng mà đi xuống được, vừa lúc Dương Lâm đang bối rối xem có nên gọi ai đó không thì điện thoại đột nhiên vang lên, cô ta cầm lên xem, trong lòng chợt hỗn loạn.

Tên hiển thị người gọi chính là Phương Dạ.

Mặt Dương Lâm hơi đỏ lên, sau đó đi sang một bên để trả lời điện thoại: “Ông chủ, anh tìm tôi có chuyện gì à?”

Từ trong điện thoại phát ra giọng nói dịu dàng của Phương Dạ: “Dương Lâm, bây giờ có phải là cô đang gặp phiền phức gì không, có cần tôi giúp không?”

“Hả?” Dương Lâm sững sờ: “Anh… làm sao anh biết được?”

“Tôi bấm ngón tay tính ra đấy.” Phương Dạ cười hi hi: “Cô đừng quan tâm nhiều, chỉ cần cô nói với tôi có cần hay không là được.”

Dương Lâm cắn môi do dự: “Nhưng chuyện này rất phiền phức, tôi sợ…”

“Không sao cả, con người tôi không sợ phiền phức nhất.”

Sắc mặt Dương Lâm bỗng nhiên lại càng đỏ hơn, giọng điệu có phần mập mờ: “Tôi… Tôi cần anh…”

Phương Dạ dường như không nghe ra được những ý khác trong lời nói đó, nên cười nói: “Được rồi, tôi sẽ tới ngay, tạm biệt!”

Anh ta nói xong liền cúp điện thoại, Dương Lâm đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng: “Này không phải chứ, Phương Dạ có phải là anh ấy đã quên hỏi mình đang ở đâu rồi đúng không?”

Đọc truyện chữ Full