Phốc!
Sau một tiếng trầm đục, toàn bộ bướu thịt đã bị xẻng chia làm hai, chỗ vết cắt chảy ra nước lỏng màu vàng sền sệt, phôi thai cỡ một con heo sữa cũng lăn xuống đất.
Phương Dạ nhìn kỹ, phôi thai này mới có hình thái mèo mặt người, tứ chi ngắn nhỏ, tạm thời không nhìn thấy đuôi, nhưng đã có thể thấy khuôn mặt giống như trẻ con rõ ràng!
Sau khi mất đi sự bảo vệ của chất lỏng, phôi thai tiếp xúc với không khí thì vùng vẫy đấu tranh một vài lần, sau đó hoàn toàn mất đi âm thanh.
Thì ra dễ dàng gϊếŧ chết như vậy?
Phương Dạ thở phào nhẹ nhõm, nếu như vậy thì xem ra, một cái xẻng của mình hẳn là đủ để tiêu diệt tất cả, không đáng sợ.
Nói là làm, anh xắn ống tay áo lên, vung xẻng chém về phía một khối bướu thịt khác.
Ngoài dự liệu chính là, độ cứng của vỏ ngoài bướu thịt này cứng hơn cái kia không ít, khi xẻng cắt vào có cảm giác cản trở rõ ràng, nhưng mà dưới sức mạnh của Phương Dạ vẫn thuận lợi chia làm hai nửa.
Lần này nước chảy ra cũng ít hơn một chút, ngay khi anh muốn thu hồi xẻng sắt, trong khối bướu thịt bị cắt đột nhiên vang lên một tiếng mèo kêu quái dị, sau đó bay ra một bóng dáng màu đỏ thẫm!
Thì ra phôi thai trong bướu thịt này đã thành hình, sau khi con mèo mặt người bị công kích đã dựa vào bản tính của mình bắt đầu phản ứng lại!
Tuy rằng mới mới chào đời, nhưng móng vuốt non nớt sau khi triển khai ra cũng lóe lên tia sáng, hơn nữa gặp gió thì cứng lại, người bình thường bị dính một cái khẳng định không chết cũng bị thương. Đáng tiếc là, đối thủ đầu tiên nó gặp phải chính là tên có thể chất cường hóa cao cấp.
Mắt thấy cơn gió có đập vào mặt, Phương Dạ bình tĩnh lui về phía sau một bước, sau khi tránh được công kích thì dùng sức vung xẻng lên, vừa lúc đập mèo mặt người giữa không trung giống như vỗ ruồi mà rơi xuống đất.
Lực của anh tất nhiên là không tầm thường, làm sao con mèo mặt người còn chưa hoàn toàn cứng cáp chịu được công kích như vậy, cho nên nó liền biến thành một bãi thịt nát, xẻng cũng không xúc nổi!
Tuy rằng đối phương còn là một đứa trẻ, nhưng trong lòng Phương Dạ lại không có bất kỳ ý từ bi nào, nếu như để mặc cho những quái vật này đi ra ngoài mà nói, vậy sinh linh chết đi chính là nhân loại.
Một không làm hai không nghỉ, anh tiếp tục dùng xẻng sắt tiêu diệt bướu thịt khác. Trong này có loại đã sắp phát triển hoàn toàn, có loại còn ở hình thái phôi thai, dù sao cũng một xẻng một con, tuyệt đối không lưu tình.
Ngay khi Phương Dạ dọn dẹp bướu thịt xong thì vô cùng vui vẻ, trong cống phía sau đột nhiên xuất hiện một đôi mắt đỏ bừng!
Trong lòng Phương Dạ dường như có cảm giác, đột nhiên anh quay đầu lại nhìn, trong cống sâu thẳm lại trống rỗng.
“Kỳ quái, rõ ràng cảm giác có người đang nhìn chằm chằm mình, chẳng lẽ là mình nghĩ nhiều?” Anh tự giễu mình, quay lại và đang định vung cây xẻng sắt lên.
Khi xẻng đang tiếp tục làm việc chăm chỉ, một vài tiếng mèo kêu đột nhiên phát ra xung quanh!
Hồng Diệp vẫn ở trên bục để quan sát, trước tiên cô ta phát hiện kẻ địch tới gần, nhưng mà làm cho cô ta hoảng sợ không thôi chính là, mèo mặt người xuất hiện trong tầm mắt không phải một cũng không phải hai con, mà là bốn con, nhưng mà hình thể đều nhỏ hơn Tạ Bảo Thiên lúc trước một chút.
Lần này chơi lớn rồi…
Hồng Diệp đột nhiên tỉnh ngộ, tốc độ sinh sản của những quái vật này còn nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của mình!
Đang lúc cô ta chuẩn bị bắn ngã một con mèo mặt người trước, Phương Dạ đột nhiên quay ra bên này làm một cái dấu hiệu không cần.
Anh muốn gì?
Hồng Diệp cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng Phương Dạ đã vung tay xuống, lại tiêu diệt một bướu thịt sắp hình thành.
Ý nghĩ của anh thật ra rất đơn giản, mũi tên phá ma nỏ quá đắt, không cần phải lãng phí trên người những tên nhóc này.
Sau khi nhìn thấy đồng loại sắp thành hình bị nhân loại gϊếŧ chết, cuối cùng bốn con mèo mặt người không kiềm chế được nữa, từ bốn phương hướng hung hăng nhào thẳng về phía hung thủ, tốc độ lại không chậm hơn Hồ Bảo Thiên bao nhiêu!
Đáng tiếc chúng nó tuy nhanh, nhưng Phương Dạ lại nhanh hơn, trong lúc ấy, chỉ nghe trong bóng tối truyền đến mấy tiếng trầm đục không ngừng. Bốn con mèo mặt người lập tức dùng tốc độ nhanh hơn so với lúc tới bay ngược lại, trên mặt mỗi con mèo đều có một cái vết xẻng lớn, hiển nhiên là bị anh đánh bay!
Trong ánh mắt kinh hãi của Hồng Diệp, bốn con mèo mặt người sau khi rơi xuống đất đều giãy dụa không nổi, thống khổ kêu rên vài tiếng sau đó duỗi bốn chân nằm xuống. Thì ra hộp sọ của chúng đã bị xẻng cứng rắn đập nát, hết cách sống sót…
Dù sao cũng chỉ là quái vật nhỏ, lực phòng ngự không phải chỉ là kém bình thường, trong mắt Phương Dạ đoán chừng không khác gì so với một con mèo bình thường, cũng chỉ có tốc độ nhanh hơn mà thôi.
Mèo mặt người đẻ trứng cực nhanh, quái vật đã thành hình cũng không chỉ có bốn con, rất nhanh lại có nhiều tiếng meo meo vang lên, Hồng Diệp nhìn vậy thì sống lưng cô ta lạnh lẽo.Chỉ thấy phía dưới, bóng đen trùng trùng điệp điệp, ít nhất có ba bốn mươi con mèo mặt người đang tụ tập!
Đông đảo quái vật vây quanh Phương Dạ, lại không dám tùy tiện phát động công kích, Phương Dạ cũng không thèm để ý, tiếp tục vung xẻng tiêu diệt bướu thịt còn lại, hiệu suất của anh cực cao, rất nhanh đã cắt bỏ hai phần ba mục tiêu.
Ngay khi những con quái vật đang rục rịch, trong cống đột nhiên truyền đến một tiếng hờn dỗi: "Dừng tay!”
Đây là thanh âm của một cô gái trẻ tuổi, Phương Dạ nghe được thì hơi sửng sốt, nhưng anh vẫn xuống tay không ngừng, thoáng cái lại cắt bỏ một bướu thịt trước mặt.
“Tôi bảo anh dừng tay, nghe thấy chưa?” Trong thanh âm của cô gái rõ ràng tràn ngập tức giận, mà cô ta cũng cất bước mèo từ trong cống, đi ra đầy ưu nhã.
Con mèo mặt người khổng lồ đi vào, cả người có lông vàng kim, khuôn mặt trên đầu to lớn vô cùng, nhưng ngũ quan nhìn qua lại mi thanh mục tú, sự tương phản mãnh liệt này khiến Phương Dạ nổi da gà.
“Cô chính là Hồ San San, những quả trứng này là cô tạo ra?” Mặc dù da gà của anh nổi lên, nhưng động tác của anh lại không hề đình trệ, vừa hỏi vừa giơ tay lên gϊếŧ chết một bướu thịt.
“Tên khốn, tôi nhất định phải nhai anh đến xương cốt cặn bã cũng không còn!” Nhìn thấy con cái của mình bị đối phương chém chết từng đứa, Hồ San San tức giận đến nổi trận lôi ức, đột nhiên nhào tới hướng Phương Dạ.
Sau khi nhìn thấy mẹ phát động công kích, tất cả mèo mặt người đều không hẹn mà cùng xông lên, ở góc nhìn của Hồng Diệp, Phương Dạ trong nháy mắt đã bị quái vật hoàn toàn nuốt chửng!
“Lần này xong rồi, Phương Dạ anh chết chắc rồi…”
Mặt Hồng Diệp như tro tàn, hiện tại cô ta có tâm vô lực, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn thuộc hạ đáng thương… Tàn sát bốn phía?
Ầm ầm ầm!
Trong bóng tối truyền đến tiếng va đập, chỉ thấy Phương Dạ vung xẻng không kẽ hở, đem đám quái vật mèo nhào tới vỗ bay từng cái từng cái. Động tác của anh trôi chảy như mây nước, biểu tình thoải mái vô cùng, nào có chút dấu hiệu muốn sứt mẻ gì…
Cùng lúc đó, sân bên ngoài nhà máy xử lý rác.
Hai gã say rượu bởi vì tè bậy mà chạy vào nơi này, bọn họ cũng lười tìm chỗ, trực tiếp đi ra bên cạnh xe tải của Tạ Bính Thiên.
Kéo kéo, một người say rượu đột nhiên nói: “Này, làm thế nào tôi có thể ngửi thấy mùi máu lợn?”
Một người say rượu khác trở lại: “Mày say rượu quá rồi, đây là một trạm rác, không phải là một nhà hàng lẩu!”
“Tôi thực sự ngửi thấy nó …”
Ngay khi hai người nói nhảm, thùng xe tải đột nhiên mở ra.
“Âm thanh gì?”
Lần này hai người đều nghe được, bọn họ kéo quần lên, lảo đảo đi tới phía sau xe, dưới ánh đèn đường lờ mờ, chỉ thấy trong khoang xe mở rộng trống rỗng, chỉ có một chiếc điện thoại di động mới nhất nằm lẻ loi ở một bên.
“Không phải bị hỏng đấy chứ?” Một người say rượu cúi đầu cầm lấy điện thoại di động, đột nhiên cảm thấy trên tay dính đến khó chịu, anh ta nhìn kỹ, thì ra điện thoại di động lại dính rất nhiều máu!
“Ôi mẹ ơi…”
Ngay khi hai người sợ tới mức liên tục lui về phía sau, lưng đột nhiên dựa vào một bức tường thịt mềm mại.
"Cái… Cái gì vậy?”
Bọn họ nơm nớp lo sợ muốn quay đầu lại, lại không hẹn mà cùng nhìn thấy hai cái tay lớn như bồ phiến, đầu họ đột nhiên đau nhức, kế tiếp là chào đón bóng tối vĩnh hằng…