TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Hủ Phàm Nhân
Chương 496: Giúp ta lấy một nữ nhân

Mạc Vô Kỵ ngừng lại, ở trước mặt hắn là một cái cửa vào mộ bia đã bị mở ra. Tại bên ngoài mộ bia còn có hơn mười cổ thi thể, còn lại không nhìn thấy một người nào. Nồng nặc tiên linh khí dũng mãnh tiến ra từ đó, dù cho Mạc Vô Kỵ tới trễ nhất, hắn cũng biết trong cái mộ này không đơn giản.

Chỉ do dự chốc lát, Mạc Vô Kỵ đi vào.

Một cái thông đạo mấy trượng xuất hiện ở trước mặt Mạc Vô Kỵ, nếu không phải biết nơi này là một cái mộ bia, Mạc Vô Kỵ còn cho là mình đang đi lại trên đường lớn hơi dốc.

Mạc Vô Kỵ tăng nhanh tốc độ, nửa nén hương sau đó hắn dừng ở một cái quảng trường nhỏ. Bốn phía Quảng trường thụ lập chí ít hơn mười pho tượng, trước mặt mỗi một cái pho tượng đều có một khối bia ký, trên bia ký có các đoạn văn tự lớn. Tại bốn phía quảng trường, có ít nhất hơn mười cái ngã ba, thần niệm đảo qua, mỗi một cái ngã ba đều đi thông vô tận trong chỗ sâu, thoạt nhìn thật giống như một cái mê cung dưới đất.

Mạc Vô Kỵ thần niệm quét pho tượng lớn nhất, tại phía dưới pho tượng bia ký có khắc chữ Vô Sinh đại đế, còn có chính là việc Vô Sinh đại đế làm lão tổ khai sơn Vô Sinh Đạo Tông. Từ nơi này ghi chép, Mạc Vô Kỵ biết Vô Sinh Đạo Tông là mở ra bên cạnh Vô Sinh Hà, nói cách khác, Vô Sinh Hà so với Vô Sinh Đạo Tông còn phải lâu đời hơn.

Đối với các loại sự tích khắc phía sau, Mạc Vô Kỵ không có hứng thú nữa, về phần các pho tượng còn lại hắn cũng chỉ là tùy tiện quét một cái, nhìn một chút văn tự trong đó, liền nhanh chóng rời đi quảng trường này, lựa chọn một lối đi vào.

Thông đạo càng chạy càng hẹp, một phần vết tích tranh đấu tùy ý có thể thấy được, trên đường thậm chí còn có một thi thể bị đập vỡ xương sọ.

- Ầm!

Một tiếng nặng nề đụng vào bên cạnh Mạc Vô Kỵ, Mạc Vô Kỵ theo bản năng lui về phía sau mấy bước, lúc này mới phát hiện bên cạnh chỉ là một phần thông đạo vách đá mà thôi.

Mạc Vô Kỵ thần niệm quét những thông đạo vách đá này, lại phát hiện thần niệm căn bản là thẩm thấu không vào đc.

- Rầm rầm!

Lại là hai đạo động tĩnh trầm muộn, thông đạo cách hắn không xa cư nhiên xuất hiện một khe nứt.

Mạc Vô Kỵ trong nháy mắt liền thấy rõ ràng, đó không phải là vết nứt, mà là khe cửa đá, bởi vì hai người ở trong đó tranh đấu, cửa đá bị đập mở ra.

Xem ra chính bản thân đã tới chậm, trong những thông đạo này là có rất nhiều cửa đá, tới chậm cửa đá bị đóng, hắn cư nhiên đến bây giờ mới biết. Mạc Vô Kỵ hầu như dùng tốc độ nhanh nhất, từ bên trong khe cửa bay vào.

- PHỐC!

Mạc Vô Kỵ mới vừa tiến vào thạch thất, một đạo vết máu liền bắn từ trước mặt bắn lại đây. Mạc Vô Kỵ thân hình hơi lóe lên, tránh khỏi đạo vết máu. Tại hắn rơi trên mặt đất đồng thời, cửa đá lần nữa đóng cửa, một cổ thi thể ngã xuống.

Xem ra hai người đã phân được thắng bại, Mạc Vô Kỵ không có để ý thi thể rơi tại trên đất, sự chú ý của hắn rơi vào trên người người chiến thắng.

Lập tức hắn ngây ngẩn cả người, tên này có gương mặt cư nhiên giống hắn tới 90%, nếu mà hắn không phải là trên mặt trên cổ hắn khắp nơi đều là Lôi Ngân xen kẽ, tên này thậm chí càng thêm tương tự so với hắn. Nếu không phải nơi này là Tiên Giới, hắn thậm chí cho rằng tên này là huynh đệ sinh đôi thất lạc nhiều năm nhiều năm của mình a.

Mạc Vô Kỵ theo bản năng sờ sờ mặt mình, tướng mạo hắn kỳ thực đã cùng trên địa cầu không có bao nhiêu khác biệt.

- Phác thông!

Người tu sĩ chiến thắng dường như cũng bị thương không nhẹ, ngã ngồi trên mặt đất, hắn giống như Mạc Vô Kỵ, nhìn chằm chằm Mạc Vô Kỵ, khuôn mặt kinh hãi. Dường như khó mà tin được tướng mạo của Mạc Vô Kỵ giống hắn như vậy.

- Ngươi là ai?

Tu sĩ này ngã ngồi trên mặt đất thanh âm khàn khàn hỏi một câu.

Mạc Vô Kỵ nhàn nhạt nói:

- Ta là ai không trọng yếu, quan trọng là... Ngươi nếu không chữa thương, ngươi sẽ không sống được.

Mạc Vô Kỵ biết tên này thương thế nặng lợi hại, dù cho thương thế nặng như thế, hắn muốn khôi phục lại cũng là quá sức. Hắn nói chỉ là một câu sau đó, liền bắt đầu quan sát thạch thất.

Trong thạch thất chỉ có một điện thờ, một cái bàn đá, không hơn.

- Ngươi không cần nhìn, nơi này không có bất kỳ vật gì...

Thấy Mạc Vô Kỵ tìm kiếm khắp nơi, người này té trên mặt đất miễn cưỡng nói.

Không cần tên tu sĩ này nói, Mạc Vô Kỵ cũng biết trong này không có cái gì, điện thờ cùng bàn đá cũng không có vết tích động vào. Tuy rằng hắn không hiểu nếu không có cái gì, tên này cùng một người khác ở chỗ này đánh nhau làm cái đéo gì, nhưng đây không phải là thứ hắn muốn quản.

- Đã như vậy, ta cáo từ.

Mạc Vô Kỵ nói xong xoay người muốn đi.

Không phải là hắn không muốn cứu cái tên gia hỏa rất giống hắn này, mà là hắn thật sự là không cứu được. Tên này vừa nhìn chính là Linh Lạc gãy, thức hải bị thương. Coi như là hắn muốn cứu, cũng phải lao lực toàn bộ tâm tư, sau đó hao hết bản thân Sinh Cơ Lạc cùng Trữ Thần Lạc.

Hắn và tên này làm không quen biết, tại loại địa phương nguy hiểm này hao hết năng lực của mình cứu người, Mạc Vô Kỵ hắn còn không có cao thượng như vậy. Đổi thành những người khác, nhất định sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hắn không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đã coi như là cực ít có.

- Chờ một chút!

Tu sĩ sắp ngã xuống thấy Mạc Vô Kỵ muốn đi, gọi lại Mạc Vô Kỵ.

Mạc Vô Kỵ dừng lại nói:

- Ngươi thương thế rất nặng, trên người ta đan dược đối với ngươi cơ bản không có hiệu quả, cho nên ta ở lại cũng không có cách nào cứu ngươi.

Tu sĩ này lắc đầu:

- Ta không phải là muốn ngươi cứu ta, ta tự biết mình đã gần ngã xuống, coi như là Tiên Đế tới, cũng không cứu được ta. Ta chẳng những là thức hải cùng Linh Lạc tan vỡ, hơn nữa Nguyên Thần cũng bắt đầu tán loạn. Ta chỉ là muốn xin ngươi giúp một chuyện...

Thấy Mạc Vô Kỵ cau mày, tên tu sĩ này nhanh chóng giải thích:

- Ta chỗ này có một phần đồ đạc, ngươi xem một chút đối với ngươi có hữu dụng hay không, nếu như hữu dụng, ngươi liền lấy đi...

Nói xong, tu sĩ này giùng giằng lấy ra một cái hộp ngọc.

Mạc Vô Kỵ vung tay, hộp ngọc này liền rơi vào trong tay của hắn. Hắn mở hộp ngọc ra, phát hiện trong này chỉ là một cái địa đồ phong cách cổ xưa, địa đồ có chút không rõ, chỉ có thể nhìn rõ đại khái vài vị trí.

Loại vật này hắn lấy căn bản cũng không có bất kỳ chỗ dùng nào, Mạc Vô Kỵ đang muốn lại đem địa đồ ném cho tu sĩ này, bỗng nhiên thấy dưới góc tranh vẽ cư nhiên vẽ một cái hạt châu, hơn nữa mặt trên còn viết ba chữ Mộc Nguyên Châu.

- Đây là một phần bản đồ vẽ vị trí Mộc Nguyên Châu đã từng xuất hiện... Nếu là ngươi thấy hữu dụng, hãy giúp ta làm một chuyện, nếu là không, liền, liền...

Tu sĩ này dường như rất muốn nói thì thôi, nhưng sự kiện kia tựa hồ đối với hắn phi thường trọng yếu, mấy chữ này cư nhiên nói không nên lời.

Mạc Vô Kỵ lại đem địa đồ lần nữa bỏ vào hộp ngọc nói:

- Ngươi không sợ ta cầm này tranh vẽ lập tức đi ngay sao?

Tu sĩ này khóe miệng tràn ra vết máu, miễn cưỡng cười cười:

- Ngươi hẳn không phải là người như thế, nếu mà ngươi là người như thế, ngươi sẽ trực tiếp giết ta, sau đó lấy đi chiếc nhẫn của ta.

- Bản đồ này đối với ta rất hữu dụng, ngươi nói đi, ta phải giúp ngươi làm cái gì.

Mạc Vô Kỵ thu hồi hộp ngọc, đồng thời lấy ra một cái Thủy Tinh Cầu hình ảnh nói.

Nếu không phải người kia thương thế nặng đáng sợ, Nguyên Thần đều ở đây tan rã, Mạc Vô Kỵ thật đúng là muốn cứu hắn.

- Ta gọi Nhan Dã, gia gia ta Nhan Khải là gia chủ của Nhan gia, dưới trướng gia gia ta có bảy con trai, cha ta tên Nhan Diệp Xương là con trưởng, mẫu thân ta Liên lê nữ...

Mạc Vô Kỵ cắt đứt Nhan Dã nói:

- Nhan đạo hữu, ta kiến nghị ngươi nói thẳng cần muốn ta giúp ngươi cái gì, miễn cho lãng phí thời gian như vậy. Ngươi không cần nói cho ta tình huống trong nhà ngươi, ta cũng sẽ giúp ngươi chuyện này. Điều kiện tiên quyết là ta có thể giúp được, nếu là không giúp được, ngươi nói nhiều hơn nữa ta cũng không có cách nào.

Đối với Mạc Vô Kỵ mà nói, chỉ cần là chuyện hắn đã đáp ứng, hắn có năng lực làm được, nhất định sẽ nghĩ biện pháp hỗ trợ. Hắn làm không được, Nhan Dã này nói ba hoa chích choè, hắn cũng thờ ơ.

- Ta biết.

Nhan Dã thanh âm càng là vô lực:

- Ta muốn xin ngươi dùng thân phận của ta, đi Nhan gia chỉ cần ba tháng thời gian là đủ rồi. Ba tháng sau đó, ngươi tùy tiện đi nơi khác...

Mạc Vô Kỵ sửng sốt, giả trang thành Nhan Dã? Lập tức hắn liền nghĩ đến thân phận của mình, hắn hẳn là không có thân phận mới đúng, chuyện này có thể làm a.

Nhan Dã thấy Mạc Vô Kỵ không nói gì, tiếp tục nói:

- Sau khi từ nơi này Vô Sinh bí cảnh rời khỏi đây, ta sẽ kết hôn với Kế Gia thiên chi kiêu nữ Kế Nguyệt, ta chính là xin ngươi giúp ta làm chuyện này...

Mạc Vô Kỵ vừa nghe Nhan Dã nói, lập tức biết chuyện này hắn không làm được:

- Xin lỗi, chuyện này ta thật không có cách nào giúp ngươi, giả trang thành ngươi có thể. Nhưng ta sẽ không thay thế ngươi đi cưới cô Kế Nguyệt của Kế Gia, ngươi có yêu cầu khác thì nói đi. Được rồi, đây là Vô Sinh bí cảnh sao? Cái này bí cảnh là thế nào tới, vào được bao lâu thời gian? Lúc nào có thể đi ra ngoài?

Nhan Dã nghe được Mạc Vô Kỵ trước mặt nói dường như cũng không kỳ quái, nghe được Mạc Vô Kỵ câu nói kế tiếp, nhất thời có chút lăng thần, Mạc Vô Kỵ cả cái này bí cảnh cũng không biết, hắn là vào bằng cách nào?

- Nga, ta là từ địa phương khác vào, không cẩn thận đến nơi này.

Mạc Vô Kỵ cũng không có giấu diếm Nhan Dã, dù sao cũng đối phương đều phải chết, cũng không cách nào bại lộ bí mật của hắn.

- Vậy càng tốt, ngươi có thể mượn thân phận của ta đi ra ngoài, bằng không ngươi không có thân phận ngọc bài, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ...

Nhan Dã nói xong run run chỉ chỉ chiếc nhẫn của mình:

- Thân phận ngọc bài của ta ở bên trong.

- Vậy đa tạ ngươi, nhưng ta vẫn không thể đáp ứng điều kiện sau của ngươi.

Mạc Vô Kỵ liền ôm quyền, thành khẩn nói.

Nhan Dã liền vội vàng nói:

- Không hẳn là cưới rồi chịch Kế Nguyệt, chỉ là giúp nàng một tay, làm cho nàng thông qua phương thức này rời đi Kế gia, chỉ cần nàng gả vào Nhan gia tới rồi, nàng liền có thể tùy thời rời đi.

Thấy trong mắt Nhan Dã ôn nhu và ái mộ, Mạc Vô Kỵ hiểu được, tên này hẳn là một kẻ tương tư đơn phương, thích Kế Nguyệt, lại cam tâm bị Kế Nguyệt lợi dụng, mượn thủ đoạn cưới vợ, để cho Kế Nguyệt rời đi kế gia, sau đó để cho Kế Nguyệt chạy đi.

- Kế gia nợ cha ta một cái nhân tình cử tộc (cứu cả tộc), ta dùng điều kiện này đi Kế gia cầu thân, Kế gia phải đồng ý...

Nhan Dã dừng lại không ngừng thở dốc.

Mạc Vô Kỵ biết cái gì là cử tộc nhân tình, đó là cứu vớt cả gia tộc đối phương, người như thế tình không muốn nói một nữ nhân, coi như là muốn càng nhiều hơn, Kế gia cũng phải trả.

Hắn lấy ra vài viên thuốc đưa vào trong miệng Nhan Dã, chờ Nhan Dã hòa hoãn mấy hơi thở, lên tiếng:

- Ngươi dùng nhân tình cha ngươi cử tộc, đi giúp một nữ nhân?

Nhan Dã thở dài một tiếng:

- Phụ mẫu ta đã không còn, tình huống của ta rất phức tạp, giải thích rất khó.

Mạc Vô Kỵ lại cảm thấy mình đạp chân vào vũng bùn rồi, đầu óc của hắn trong nháy mắt rõ ràng lại, nhìn chằm chằm Nhan Dã nói:

- Nhan Dã, ngươi thực nói nói cho ta biết, vừa rồi tu sĩ kia bị ngươi giết chết còn không có năng lực làm cho ngươi bị thương nặng như thế, thậm chí thức hải vỡ ra, Nguyên Thần tán loạn sao?? Nếu là ngươi lại lừa dối ta, ta lập tức đi ngay.

Đọc truyện chữ Full