TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 4961

Chương 4961

Tước đoạt sinh khí của người khác thì có thể vô hình chung giết được kẻ địch trong vòng hàng ngàn mét.

Điều này khác với trận pháp và thuật pháp thông thường, là sự tồn tại gần bằng Thần Minh.

“Lý Bạch, nói với tiền bối một tiếng, người như Trần Ngạo nên xử lý thế nào”, Tiêu Chính Văn cháp một tay sau lưng lạnh lùng nhìn Trần Ngạo.

“Chuyện này…

Không đợi Vương Hử lên tiếng, Lý Bạch thản nhiên cười nói: “Tiền bối không cần lo, dĩ nhiên không thể lấy mạng chó của hắn, nhưng phế hắn chắc không có vấn đề gì”. : l Dù sao thế lực của nhà họ Trần vẫn còn đó, bây giờ giết Trần Ngạo cũng chẳng có lợi cho ai, nhưng tước bỏ tu vi của Trần Ngạo, phản ứng của nhà họ Trần cũng sẽ không quá mức gay gắt.

Vương Hử hơi sửng sốt, sau đó gật đầu, ngay sau đó Vương Hử như thay thành một người khác, thế tấn công vô cùng sắc bén đánh về phía Trần Ngạo.

Chỉ thấy Vương Hử giơ tay lên là có uy lực hủy diệt trời đất xuất hiện, đòn tấn công này khiến thanh giáo dài trong tay Trân Ngạo rơi ra khỏi tay, văng cách đó hàng ngàn mét.

Luồng khí màu tím quấn chặt lấy Trần Ngạo, sau đó sức mạnh khủng khiếp đánh vào đan điền của hắn.

“Phụt!”

Trần Ngạo nôn ra máu rồi văng ra xa, rơi xuống chỗ Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn vung tay lên đánh mạnh vào Sau gáy Trần Ngạo.

Cú đấm này khiến cột sống của Trần Ngạo gấy thành ba đoạn.

Tân Lương Ngọc ở bên cạnh vung tay thêm một chưởng nữa đánh vào ngực Trần Ngo.

“Phụt!”

Trần Ngạo lại nôn ra một ngụm máu.

Cả người hản còn chưa rơi xuống đất, Lý Bạch cũng đánh vào trên bụng Trân Ngạo một cái.

Cú đấm này khiến Trần Ngạo rơi xuống, ngã mạnh về hướng mặt đất.

Hản còn chưa rơi xuống đất, Long Hình đã đấm vào hông Trần Ngạo, cú đấm này khiến xương sườn của Trần Ngạo gấy nát.

“Rác!”

Âm thanh vang lên rõ to, Trần Ngạo kêu lên thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Trần Ngạo còn chưa kịp ngồi dậy, Long Ngao đã đạp lên mặt hắn khiến đầu hắn lún xuống đất.

“Dám giết Long Vương? Mày đúng là điếc không sợ súng”.

Nói rồi mũi chân Long Ngạo lại dùng sức khiến đầu Trần Ngạo lại lún xuống mấy tấc nữa.

Trần Ngạo không ngờ mình lại bị một người chẳng có tên tuổi như vậy đạp vào mặt.

Đây đúng là nỗi nhục nhã.

Tiếc là dù hắn có tức đến mức nổ ra khó cũng không có tác dụng.

Đan điền của hắn đã vỡ, hơn nữa quanh người đều bị Vương Hử cấm chế, lúc này đã không còn sức đánh trả.

Đọc truyện chữ Full