TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 362

Chương 362:

 

“Bà xã, đừng gấp, anh sẽ đi nói chuyện với người đó!”

 

Tô Quảng mỉm cười, đẩy cửa xe ra, đi về phía chiếc Cayenne đó.

 

Lâm Dương vốn dĩ muốn đi nói, Tô Quảng đã đi rồi thì thôi vậy.

 

Người điều khiển chiếc xe Cayenne là một thanh niên, anh ta mở cửa kính xe xuống, liếc nhìn Tô Quảng.

 

Tuy nhiên, hai người còn chưa nói được máy câu, thanh niên trẻ tuổi kia đột nhiên trực tiếp mở cửa xe và tát vào mặt Tô Quảng.

 

“Ây da! Tại sao cậu lại đánh người?” Tô Quảng che mặt hét lên.

 

“Tên khốn!”

 

Trương Tinh Vũ ở bên này luôn quan sát cũng không nhịn được nữa, lập tức hét lên và chạy ra khỏi xe.

 

Lâm Dương cũng nhanh chóng xuống xe.

 

“Cậu làm sao vậy? Cậu đỗ xe như thế này còn đánh người, cậu có còn có tố chát nữa không?” Trương Tinh Vũ nổi giận đùng đùng chửi bới.

 

Nhưng người thanh niên đó không thèm quan tâm, ngược lại cực kỳ kiêu ngạo nói: “Mấy tên lông gà ma xui quỷ khiến! Chỗ đậu xe này là do ông đây nhìn thấy trước. Nếu như các người biết điều một chút, thì nhanh cút đi, đừng chọc ông đây nổi giận! Nếu không ông đây đánh chết các người! “

 

“Cậu …cậu đã đánh người còn dám nói những lời như thế này sao? Tôi … tôi … tôi liều mạng với cậu!”

 

Trương Tinh Vũ tức giận đến đỏ bừng mặt, toàn thân run rẫy, cũng không nhịn được nữa liền muốn ra tay.

 

Lâm Dương bên cạnh cũng rất tức giận, cũng quá kiêu ngạo rồi đúng không?

 

Tuy nhiên, chính vào lúc này, cửa sổ phía sau của chiếc xe Cayenne đột nhiên kéo xuống, một giọng nói bất ngờ vang lên: “Ò? Đây không phải là Tỉnh Vũ sao?”

 

Trương Tinh Vũ đột nhiên run rẩy nhìn về phía chiếc xe Cayenne, khi nhìn thấy người ngồi ở băng ghế sau, cũng không khỏi thất thanh: “Bà là … Phi Phi?”

 

*“Hả?” Chàng trai trẻ bất ngờ liếc nhìn người phụ nữ ngồi ở ghế sau, cau mày nói: “Mẹ, mẹ biết người phụ nữ đanh đá này sao?

 

“Cậu mắng ai là người phụ nữ đanh đá vậy?” Trương Tinh Vũ lại bị kích động.

 

“Được rồi, được rồi, Tinh Vũ, bà đừng tính toán với một đứa trẻ!”

 

Người ngồi ở ghế sau chiếc xe Cayenne bước xuống, khuôn mặt mang theo nụ cười nói: “A Đoạn, con cũng nên chú ý chút. Đây là Trương Tinh Vũ bạn học cũ của mẹ, con còn không mau gọi một tiếng dì Trương đi?”

 

“Ò? Hóa ra là bạn học cũ của mẹ, chào dì Trương!” Người thanh niên cười nhẹ, thờ ơ nói xin lỗi.

 

Trương Tinh Vũ tức giận nghiền răng nghiến lợi, nhưng bất lực.

 

“Con trai của bà sao lại đánh người như vậy? Chuyện này còn ra cái gì nữa, còn có chỗ đậu xe này là sao vậy? Rõ ràng là chúng tôi đã nhìn thấy, cậu ta lại chạy qua giành.

 

Làm sao có đạo lý như vậy?” Tô Quảng không phục, nổi giận đùng đùng bước tới nói.

 

“Ông là A Quảng đúng không? Đã lâu không gặp. Ây da, đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm, A Đoạn vẫn còn nhỏ. Chúng ta đều là người lớn rồi. Trẻ con làm sao có thể hiểu biết được? A Đoạn, con nói xin lỗi chú Quảng của con đi! “

 

“Ò, mẹ, sao mẹ lại có những người thân nghèo kiết hủ lậu như vậy? Đưọc rồi, con nói xin lỗi là được chứ gì, cháu xin lỗi chú Tô, vừa rồi là cháu đã sai!” Người thanh niên tên A Đoạn rất không tình nguyện nói.

 

“Cậu …” Tô Quảng tức giận đến mức nói không nên lời.

 

“Được rồi, được rồi, đừng nói lung tung nữa, chúng ta mau đậu xe vào đi. Bữa tối của các bạn học sắp bắt đầu rồi, còn không đi thì sẽ trễ mát! A Đoạn, chỗ này cứ để cho bọn họ đi!” Người phụ nữ trung niên tên Phi Phi kia cười khúc khích nói, sau đó đưa chàng thanh niên trẻ tuổi đó lên xe rời đi.

 

Chỉ còn lại hai vợ chồng Tô Quảng và Lâm Dương tức giận tức giận gần chết.

 

“Bà xã, Từ Phi Phi này cũng quá không có tố chất rồi, dù sao thì em và bà ta cũng là bạn học, bà ta lại dung túng cho con trai mình đối xử với chúng ta như vậy!” Tô Quảng tức giận nói.

 

“Đó còn không phải là do anh vô dụng sao? Nếu như anh hữu dụng thì đã đánh chết tên ranh con đó rồi!” Trương Tinh Vũ quay đầu chửi rủa.

 

Tô Quảng rụt cổ.

 

“Còn cậu nữa! Cái tên phế vật nhà cậu, cậu ở một bên trơ mắt nhìn cái gì vậy? Cậu không thể xông lên đánh cậu ta một trận sao?” Trương Tinh Vũ tức giận nhìn Lâm Dương nói.

 

Lâm Dương không nói gì.

 

Anh vốn dĩ muốn ra tay, nhưng đối phương là bạn cùng lớp của Trương Tinh Vũ, vì vậy anh đã dừng lại.

 

“Hai tên phế vật vô dụng, mau đậu xe rồi đi vào đi!”

 

Trương Tỉnh Vũ hét lên một tiếng, sau đó nổi giận đùng đùng xoay người rời đi.

 

“Bà xã, đợi đã!” Tô Quảng vội vàng chạy theo.

 

Lâm Dương đỗ xe xong cũng bước vào nhà hàng …

Đọc truyện chữ Full