TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 392

Chương 392:

 

Tuy nhiên, vào lúc này, Tiểu Thu, người đang vô cùng hoảng loạn kia, đột nhiên trở nên bình tĩnh. Cô ta nghiền răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Lâm Dương nói: “Chủ tịch Lâm, chuyện đã như vậy rồi, chúng tôi cũng không có gì để nói. Dù sao thì anh cũng muốn đuổi chúng tôi đi. Nếu đã như vậy, thì chúng tôi cũng không cần phải giải thích cái gì với anh nữa! “

 

“Cho nên theo như các cô nghĩ, chỉ cần rời đi, chuyện này không cần phải chịu trách nhiệm nữa sao?” Lâm Dương nhìn cô ta nói.

 

“Vậy thì anh còn muốn làm gì nữa?” Tiểu Thu nghiền răng.

 

“Tôi muốn các cô lập tức đến Quốc tế Duyệt Nhan và xin lỗi Tô Nhan.” Lâm Dương suy nghĩ một chút sau đó nói.

 

“Anh đang nói cái gì vậy?” Tiểu Thu sửng sốt, sau đó khó chịu nói: “Họ Lâm kia, anh nằm mơ cái gì vậy! Cùng lắm thì bà đây không làm ở Dương Hoa nữa, anh cho rằng anh tốt lắm sao? Không phải chỉ là một công việc thôi sao, anh cho rằng bà đây cần lắm hả! Muốn tôi đi xin lỗi cái con điềm kia sao? Nằm mơ! Anh đừng hòng! “

 

Tiểu Thu vò đã mẻ lại sút, trực tiếp mở cổ họng mà chửi rủa, dáng vẻ đs quả thực giống như một người phụ nữ tho.

 

lỗ.

 

Muốn cô ta xin lỗi còn khó chịu hơn là giết cô ta.

 

Lâm Dương nghe vậy, cau mày lại.

 

Còn Mã Hải ở bên cạnh dường như toát mồ hôi lạnh …

 

Tính tình cứng rắn của Tiểu Thu đã vượt qua sự dự đoán của mọi người, cũng đã đánh thức Triệu Thiên.

 

Người mà bọn họ đắc tội chỉ là vợ chủ tịch của công ty, không phải là hoàng đế!

 

Bọn họ sợ cái gì?

 

“Đúng vậy, Tiểu Thu nói đúng. Cùng lắm thì không làm nữa thôi. Mặc dù có chút đáng tiếc nhưng chuyện đã đến nước này rồi, chúng tôi có nói cái gì anh nhát định cũng sẽ không tha cho chúng tôi. Nếu đã như vậy, chỉ bằng chúng tôi chủ động từ chức là xong. E rằng cho dù chúng tôi có đi xin lỗi, anh cũng chưa chắc có thể tiếp tục giữ chúng tôi ở lại Dương Hoa!” Triệu Thiên cũng nghiến răng nghiền lợi, lạnh lùng nói: “Chủ tịch Lâm, chuyện đã như vậy rồi, nói nhiều làm gì nữa, lần này coi như anh thắng rồi! Chúng tôi đi! “

 

Nói xong Triệu Thiên phát tay, liền muốn xoay người rời đi.

 

Nhưng một giây tiếp theo, Tiểu Hồ, trợ lý đang đứng ở cửa, đột nhiên mở cửa ra, mấy người mặc đồ đen bước vào, sau đó đóng cửa lại, hơn nữa còn chặn cửa.

 

Sắc mặt của Triệu Thiên và Tiểu Thu đột nhiên thay đổi.

 

“Các anh… các anh muốn làm cái gì?” Tiểu Thu sửng sót, vội vàng hỏi.

 

“Anh có thể là có một số hiểu lầm về chúng tôi rồi, các anh cho rằng vấn đề này có thể được giải quyết chỉ bằng việc sa thải các anh sao? Các anh sai rôi.” Mã Hải quay người lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào máy người nói.

 

Tính tình cứng rắn của Tiểu Thu đã vượt qua sự dự đoán của mọi người, cũng đã đánh thức Triệu Thiên.

 

Người mà bọn họ đắc tội chỉ là vợ chủ tịch của công ty, không phải là hoàng đế!

 

Bọn họ sợ cái gì?

 

“Đúng vậy, Tiểu Thu nói đúng. Cùng lắm thì không làm nữa thôi. Mặc dù có chút đáng tiếc nhưng chuyện đã đến nước này rồi, chúng tôi có nói cái gì anh nhát định cũng sẽ không tha cho chúng tôi. Nếu đã như vậy, chỉ bằng chúng tôi chủ động từ chức là xong. E rằng cho dù chúng tôi có đi xin lỗi, anh cũng chưa chắc có thể tiếp tục giữ chúng tôi ở lại Dương Hoa!” Triệu Thiên cũng nghiên răng nghiên lợi, lạnh lùng nói: “Chủ tịch Lâm, chuyện đã như vậy rồi, nói nhiều làm gì nữa, lần này coi như anh thắng rồi! Chúng tôi đi! “

 

Nói xong Triệu Thiên phát tay, liền muốn xoay người rời đi.

 

Nhưng một giây tiếp theo, Tiểu Hồ, trợ lý đang đứng ở cửa, đột nhiên mở cửa ra, mấy người mặc đồ đen bước vào, sau đó đóng cửa lại, hơn nữa còn chặn cửa.

 

Sắc mặt của Triệu Thiên và Tiểu Thu đột nhiên thay đổi.

 

“Các anh… các anh muốn làm cái gì?” Tiểu Thu sửng sót, vội vàng hỏi.

 

“Anh có thể là có một số hiểu lầm về chúng tôi rồi, các anh cho rằng vấn đề này có thể được giải quyết chỉ bằng việc sa thải các anh sao? Các anh sai rôi.” Mã Hải quay người lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào máy người nói.

 

tĩnh nói, “Triệu Thiên, vừa rồi Mã Hải cũng đã nói với tôi về tình hình của anh rồi. Tôi nghĩ một người thông minh như anh chắc sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.”

 

“Họ Lâm kia, gán tội thì cũng gán rồi, sao còn nói nhiều lời nhảm nhí như vậy? Lâm Dương, anh còn không mau bảo bọn họ tránh ra, tôi sẽ gọi cảnh sát!” Triệu Thiên nổi giận đùng đùng nói.

 

“Là ai cho anh cái tự tin đó?” Lâm Dương như thể không nghe thấy lời của Triệu Thiên nói, trực tiếp hỏi một câu.

 

Vẻ mặt của Triệu Thiên nhất thời thay đổi, nhưng vẫn lấy điện thoại di động ra, hét lớn nói: “Lâm Dương, anh đừng ép tôi, làm lớn chuyện lên, đối với tôi đối với anh đều không tốt đẹp gì!”

 

Nhưng số điện thoại di động của ông ta còn chưa bấm, người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh đã trực tiếp giật lầy điện thoại di động của ông ta.

 

“Các anh đang làm cái gì vậy?” Triệu Thiên vô cùng lo lắng, lập tức giơ tay muốn giật lại.

 

Nhưng khi ông ta vừa di chuyển, người bên cạnh đã đè ông ta xuống đất, không thể nhúc nhích được.

 

“Hả2”

 

Mấy người Tiểu Thu đột nhiên hét lên.

 

“Các anh làm cái gì vậy? Giết người, giết người rồi!”

Đọc truyện chữ Full