TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 68 3

Chương 683:

 

Lại nhìn thấy nội dung trên video, chính là cảnh Tô Dư và Tào Tiểu Kiều gặp Tống Kinh trong nhà hàng Aegean Sea…

 

Đây đoán là vị khách nào đó đã quay lại bằng điện thoại di động của mình.

 

“Đây là… Tiểu Dư?” Tô Quảng nghiêng qua, trồ mắt nhìn.

 

“Không sai! Người đàn ông này các người đều biết cả chứ? Tống Kinh! Tống Kinh đã đóng phim “Bậc thầy Hoắc quyền”!” Lưu Mãn San nói.

 

“Hả? Là anh ta?”

 

Tô Thái và những người khác đều há hốc mồm.

 

“Tiểu Dư, nói cho mẹ biết, con có phải là đã ký hợp đồng đóng phim với đạo diễn Tống đúng không?” Lưu Mãn San cười hỏi.

 

Tô Dư sững sờ nhìn Lưu Mãn San, mơ hồ hiểu ra cái gì, gật đầu một cách khó khăn: “Vâng…”

 

“Vậy thì đúng rồi!”

 

Lưu Mãn San nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, giễu cọt nói: “Lâm Dương, bây giờ cậu còn có gì để nói nữa không?”

 

*Nói cái gì cơ? “Lâm Dương vẫn còn đang ngẩn người, hoàn toàn không hiểu ý của Lưu Mãn San.

 

“Hừ! Đừng giả bộ hồ đồ nữa! Phế vật! Cậu cho rằng tôi không biết sao? Cậu có phải là biết Tô Ngôn sắp ly hôn với cậu rôi! Cho nên cậu mới vội vàng đi tìm nhà tiệp theo, bám lấy tiểu Dư nhà chúng tôi, đúng không?” Lưu Mãn San lạnh lùng khịt mũi nói.

 

“Hả?” Lâm Dương vô cùng sửng sốt.

 

Tô Dư cũng ngần người ra: “Mẹ, mẹ … sao mẹ lại có suy nghĩ như vậy?”

 

Không lẽ… Lưu Mãn San coi Lâm Dương là một tiểu mặt trắng ăn cơm dẻo sao?

 

Mặc dù theo một ý nghĩa nào đó, anh thực sự là như vậy.

 

“Con gái, đừng tưởng mẹ không biết cái gì cả. Lâm Dương có phải là thường xuyên quấy rầy con trong khoảng thời gian này không?” Lưu Mãn San nghiêm túc hỏi.

 

“Đâu có?”

 

“Vậy thì tại sao Tiểu Khuynh suốt ngày cứ gọi anh rể, anh rể? Nói chuyện với mẹ ba câu không rời anh rể? Có khi cả con cũng vậy! Còn nữa, tại sao cậu ta lại đi cùng con tới bữa tiệc tối hôm qua? Hôm nay xảy ra chuyện này, cậu ta cũng chạy tới góp náo nhiệt! Con còn dám nói rằng cậu ta không quấy rầy con sao?” Lưu Mãn San chát vần.

 

“Cái này …” Tô Dư cứng họng không nói nên lời.

 

Trên thực tế là cô ấy đang quấy rầy Lâm Dương, đâu phải Lâm Dương quấy rầy cô ấy chứ?

 

“Mẹ, mẹ nghe con giải thích!”

 

“Không cần giải thích! Mẹ đều biết cả, rõ ràng chính là Lâm Dương nhìn thấy con có tiền đồ liền muốn đến bên cạnh con, đợi cậu ta ly hôn Tô Nhan rồi, tên vua cơm mềm này sẽ không có cơm ăn, cậu ta không quấy rầy con, làm sao mà sống tiếp?” Lưu Mãn San chế nhạo nói.

 

Tô Dư nhìn trân nghẹn lời, thật không ngờ mạch não của mẹ mình lại lớn như vậy.

 

*A San, lời bà nói đều là thật sao?” Tô Thái sắc mặt cũng dần dần trở nên khó coi rồi, giọng nói trầm xuống.

 

“Chuyện này còn có thể là giả được sao? Tôi nói cho ông biết A Thái, ông có biết bộ phim của con gái chúng ta với đạo diễn Tống là phim không?”

 

“Phim gì?”

 

* (Chiến hổ) ! Sẽ đầu tư mười tỷ!” Lưu Mãn San đắc ý nói.

 

“Cái gì?”

 

Mấy người từ Tô Thái hét lên thất thanh “Mười… mười tỷ?” Đầu lưỡi của Tô Quảng cũng thắt lại.

 

“Video đều ở đây, không thể nào giả mạo được! Con gái của chúng ta có tiền đồ rồi, sẽ trở thành một đại minh tinh lên như diều gặp gió, nhưng tôi không hy vọng một số con sâu bọ rác rưởi nào đó thừa cơ đến quáy rầy con gái tôi, A Thái, trên thực tế tên Thái Bình gì đó hoàn toàn không phải là vấn đề, chỉ cần con gái của chúng ta đóng phim thành công, thì ba tỷ nhỏ bé có là gì? Nhưng Lâm Dương này chính là một rắc rối lớn! Nếu như bây giờ anh ta không bị đánh bay khỏi Tiểu Dư, sau này Tiểu Dư trở thành đại minh tinh. Cậu ta suốt ngày bám theo Tiểu Dư, quấy rầy Tiểu Dư, một khi ảnh hưởng đến danh tiếng của Tiểu Dư, không phải sẽ hủy hoại tiền đồ của nó sao? Đại minh tinh sợ nhất là cái gì? Chính là gặp phải tai tiếng!”

 

Lưu Mãn San nghiêm túc nói.

 

Mọi người vừa nghe xong, lúc này mới hiểu tại sao Lưu Mãn San lại không phân trần gì đã vừa cào vừa cấu vừa đánh vừa mắng Lâm Dương!

 

Cảm giác bây giờ Lâm Dương đã trở thành một cái gai trong mắt của Lưu Mãn San!

 

Tô Thái nghe vậy cùng rơi vào trầm mặc, một lát sau, nghiêm túc nói: “Bà nói …cũng hơi có lý.”

 

“Bồi!”

 

Tô Dư cũng sắp phát điên rồi, lập tức lao ra hét lên nói: “Sao mọi người có thể nghĩ như vậy? Mọi người đã hiểu lầm anh rẻ rồi! Anh rễ đã luôn giúp đỡ con! Hơn nữa Tống Kinh này cũng là do anh rễ giới thiệu cho con! Mọi người sao có thể nói anh rễ như vậy? “

 

“Nhìn thấy chưa? Mê muội rồi! Mê muội rồi! Bây giờ đã bắt đầu nói giúp tên phế vật này! Con gái của chúng ta đã bị cậu ta mê hoặc rồi!” Lưu Mãn San chỉ vào Tô Dư nói.

 

“Tiểu Dư, vốn dĩ bố còn có chút hoài nghi về những lời mà mẹ con nói, nhưng hiện tại xem ra lời bà ấy nói nhất định là thật” Tô Thái trằm giọng nói.

Đọc truyện chữ Full