TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 1320

Chương 1320:

 

Lương Huyền Du vô cùng vui vẻ, nhưng cũng có chút lo lắng.

 

“Nếu như anh ta thật sự là bác sĩ Lâm, vậy lúc trước mình mắng anh ta như vậy, còn đánh anh ta… anh ta có tức giận không nhỉ?”

 

“Nếu như anh ta vì chuyện này mà ghi hận mình, vậy… phải làm sao đây?”

 

“Trời ơi, hay là mình đi xin lỗi anh ta?”

 

Lương Huyền Du suy nghĩ linh tinh, một mình ngồi trên giường bệnh, vội đến sắp khóc luôn.

 

Chỉ đáng tiếc Lâm Dương đã không thể nghe thấy nữa.

 

Anh dặn dò Nhụy Thi chăm sóc Lương Huyền Mi, để lại thuốc mỡ màu đen và đơn thuốc thảo dược Thiên Huyền, dẫn theo Thủy Bình Vân và Huỳnh Lam quay về Giang Thành.

 

Anh không có nhiều thời gian để tiêu hao ở Yến Kinh.

 

Mã Hải vừa mới gọi điện thoại, có một nhân vật lớn đến tổng bộ Dương Hoa, hơn nữa còn muốn trực tiếp gặp anh.

 

Người có thể khiến Mã Hải gọi là nhân vật lớn ở trong nước này rất ít.

 

Lâm Dương không dám khinh thường.

 

Mà khi Lâm Dương lo lắng không yên chạy tới tổng bộ Dương Hoa, mới phát toàn bộ tầng cao nhất của tổng bộ Dương Hoa đều trống không, toàn bộ nhân viên của tầng cao nhất đều bị đuổi ra ngoài.

 

Ngay cả Mã Hải cũng không được vào.

 

trong, chỉ có thể đứng ở cửa chờ.

 

Phô trương kiểu gì vậy?

 

“Đã xảy ra chuyện gì?”

 

Lâm Dương sải bước đến, nhíu mày.

 

“Chủ tịch Lâm, cuối cũng cậu cũng đến rồi. Nếu như cậu còn không đến, tôi thật sự không biết làm thế nào cả.” Mã Hải vội vàng chạy đến nghênh đón, vô cùng khổ sở.

 

“Ai ở bên trong?” Lâm Dương liếc nhìn †ầng cao nhất, không biểu tình hỏi.

 

“Một nam một nữ, nói là muốn gặp cậu.

 

Thân phận không đơn giản. Bọn họ nói tôi đứng đây chờ, bao giờ chờ được cậu thì lúc đó tôi mới được vào.” Mã Hải khổ sở nói.

 

“Vậy bây giờ bọn họ đang ở đâu? Phòng họp sao?”

 

“Không, bọn họ đang… đang ở trong văn phòng của cậu.” Mã Hải nhỏ giọng nói.

 

Lâm Dương vừa nghe thấy vậy, khuôn mặt tuấn tú lập tức lạnh đi vài phần.

 

“Phòng làm việc của tôi? Mã Hải, ông chắc là ông không nói đùa đấy chứ?”

 

Hai mắt Lâm Dương ngưng tụ lại lạnh lùng quát.

 

“Chủ tịch Lâm, bọn họ nói phải đợi ở trong phòng làm việc của cậu, tôi cũng không có cách nào khác mà.

 

Tôi đã đề nghị bọn họ đến phòng họp chờ rồi, nhưng mà bọn họ không chịu đi.”

 

Vẻ mặt Mã Hải như đưa đám nói.

 

“Đây là Dương Hoa hay là chỗ khác? Rốt cuộc ông là người phụ trách của Dương Hoa hay là bọn họ?”

 

Lâm Dương túm lấy áo của Mã Hải, anh phẫn nộ khẽ quát.

 

“Chủ tịch Lâm, cậu đừng tức giận, tôi biết cậu có ý kiến, nhưng tôi cũng không biết phải làm thế nào, căn bản là tôi không từ chối yêu cầu của hai người kia được.”

 

Mã Hải vội vàng giải thích.

 

“Vì sao?”

 

Lâm Dương ngưng mắt lại mà hỏi.

 

Mã Hải vội vàng lấy điện thoại ra, lục ra một tấm ảnh đưa cho Lâm Dương.

 

Lâm Dương nhìn lướt qua.

Đọc truyện chữ Full