Chương 175: Anh Không Ghét Bỏ Cô
Chân của Đường Tư Vũ tạm thời không thể đi lại được, chỉ có thể để Hình Liệt Hàn cõng đến bên cạnh xe. Trên đường, anh cõng cô trên lưng, thu hút sự chú ý của không ít người, khiến cô xấu hổ, chỉ biết chôn mặt trên bả vai anh, để tránh ánh mắt của những người đi đường.
Hình Liệt Hàn bảo cô giao chìa khóa xe cho vệ sĩ, để anh ta lái xe của cô về. Còn cô sẽ ngồi ghế phụ trên xe anh.
Đường Tư Vũ thấy hôm nay anh ăn tối một mình rất đáng thương, lại phải cõng cô về nên ngoan ngoãn nghe lời anh. Vừa lên xe, Hình Liệt Hàn định đưa cô đến bệnh viện gần đó, nhưng Đường Tư Vũ từ chối.
Cô cảm thấy không quá nghiêm trọng, cứ về nhà bóp một ít rượu thuốc là được.
Hình Liệt Hàn cũng không khăng khăng bắt cô đi, chỉ là, anh quyết định đưa cô về biệt thự, vì anh quen với cuộc sống ở đó hơn.
Anh hỏi Đường Tư Vũ, Đường Tư Vũ cũng không có ý kiến gì. Làn gió đêm từ cửa kính xe thổi vào má khiến cô cảm thấy buồn ngủ.
Tối hôm qua, 3h sáng cô mới mê man ngủ. Buổi sáng lại nhận được điện thoại của Diệp Du. Thế là cô chỉ ngủ được mấy tiếng, lại làm việc nguyên cả ngày, lúc này cơn buồn ngủ đang ùn ùn kéo tới.
Mí mắt Đường Tư Vũ càng ngày càng nặng, cuối cùng cô nghiêng đầu, liền dứt khoát ngủ thiếp đi.
Hình Liệt Hàn quay sang nhìn cô đã ngủ say, tốc độ lái cũng chậm lại, tắt nhạc, không vội về nhà.
Trong một đêm giữa hè tràn ngập tình cảm và lãng mạn thế này, anh lười biếng, không muốn lái xe. Cùng người con gái mình yêu ngồi trên xe, cảm giác thật là mãn nguyện.
Xe chạy đến tận tầng dưới biệt thự. Hình Liệt Hàn dừng xe, bước sang ghế phụ.
Đường Tư Vũ lúc này vẫn còn đang ngủ.
Hình Liệt Hàn cúi xuống định ôm cô xuống xe.
Đường Tư Vũ tỉnh lại, cô mở đôi mắt mờ sương, đầy anh: “Không cần đâu, tôi đi được rồi.” Hình Liệt Hàn nhớ đến cô bị bong gân, anh nhíu mày, lùi lại một bước, muốn xem cô sẽ tỏ ra mạnh mẽ thế nào.
Còn Đường Tư Vũ vừa mới ngủ dậy, đã quên chân mình bị bong gân nên khi cô bước ra khỏi xe, chân kia chạm đất, thì bỗng bổ nhào về phía trước, chủ động nhào mình vào lòng người đàn ông. Anh đưa tay ôm chặt lây eo cô.
Hình Liệt Hàn nói khích cô: “Em còn muốn tự đi không?” Khuôn mặt Đường Tư Vũ đỏ bừng, cô đứng một chân, xấu hồ vài giây, thân thể bỗng nhẹ đi, người đàn ông lại lần nữa dễ dàng vươn sang, ôm lấy cô.
Đường Tư Vũ vội vàng vươn tay ôm lấy cổ anh, lúc này cô thật sự không nói nên lời.
Hình Liệt Hàn ôm cô vào đại sảnh, tìm lọ thuốc nước để bôi cho cô. Cô căng thẳng, nuốt nước bọt.
Hình Liệt Hàn có chút xấu xa, lấy miếng bông chấm thuốc, ấn nhẹ.
“A… đau quá…” Đường Tư Vũ không khỏi than thở, oán trách, nhưng trong khung cảnh yên tĩnh thế này, giọng nói của cô lại > .. 2â “ ˆ Ä Z+ ~ mang cảm giác âm áp không thê nói rõ được.
Cô lập tức căn chặt môi, không dám kêu nữa.
Hình Liệt Hàn cong môi cười: “Em kêu như vậy là tính dụ dỗ ai2″ Đường Tư Vũ biết anh đang cố ý. Cô nhíu mày không nói, nhưng khi người đàn ông nhẹ nhàng cầm chân cô, lấy miếng bông nhẹ nhàng bôi thuốc, lòng cô vẫn không tự chủ được mà không ngừng gợn sóng.
Dưới ánh đèn chói lọi, rực rỡ, Hình Liệt Hàn xoa chân cô rất nghiêm túc. Đường Tư Vũ nhìn anh từ trên xuống dưới. Dưới hai lông mày kiếm, là ngũ quan với anh tuấn, đẹp trai hệt như được chạm khắc thành, vô cùng quyền rũ, mê người.
Cộng với những động tác nhẹ nhàng, tỉnh tế, tỉ mỉ của anh, Đường Tư Vũ bất giác ngây người. Khi nhận ra, cô mới phát hiện mình đã nhìn anh một lúc rồi.
“Được rồi, ngày mai anh đưa em đi làm, thời gian này em ít đi lại thôi.” Hình Liệt Hàn nói xong liền thu dọn hộp thuốc.
Đường Tư Vũ vẫn còn buồn ngủ, lúc này cô muốn trở về phòng, nhưng chân vẫn không tiện lắm, chỉ nhẹ nhàng dẫm xuống đã thấy nhói đau.
Cô đành nhảy bằng một chân, đến cầu thang, bắt đầu từ từ leo lên.
Hình Liệt Hàn bước đến chỗ cô, thân hình cao lớn hơi cúi xuống, trực tiếp bế theo kiểu công chúa. Đường Tư Vũ lập tức ôm lấy cổ anh. Hai gương mặt bỗng dựa vào gần nhau.
Giữa sự đan xen của ánh sáng và bóng tối, đôi mắt người đàn ông trông sâu và tối hơn, trong ánh mắt hiện lên nụ cười ranh mãnh. Từ trong ra ngoài đều toát ra sự quyến rũ nam tính, khiến không ai có thể coi thường bỏ qua.
Đường Tư Vũ cụp mắt xuống, bối rối, luống cuống không biết phải làm sao.
Năm năm qua, cô nghĩ mình sẽ không bao giờ có cảm giác với đàn ông nữa, nhưng khi người đàn ông này đến gần, lại có thể khiến cô cảm thấy mình như một cô gái trẻ mới bắt đầu yêu, trái tim không ngừng đập.
Chỉ có thể nói sức hút nam tính của người đàn ông này quá lón.
Hình Liệt Hàn không nhìn cô, bước đi bình tính và vững vàng, từng bước từng bước ôm cô lên tầng.
Đường Tư Vũ được cô bế vào phòng, Hình Liệt Hàn nhìn cô gái đang ngồi ở mép giường, đột nhiên vòng tay qua, chống ở hai bên vai cô.
Đường Tư Vũ nhìn khuôn mặt tuần tú của anh đột nhiên phóng to trong tầm mắt, lập tức hơi kinh ngạc, giương mắt nhìn, nuốt nước bọt: “Anh …. anh định làm gì?” Người đàn ông đang ở rất gần, gần đến mức hơi thở của anh phả vào mặt cô. Đôi mắt Đường Tư Vũ phản chiếu đường nét sắc cạnh và ngay thẳng, anh tuấn trên gương mặt người đàn ông, còn có ý cười trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
“Em có cần anh tắm cho em không?” Hình Liệt Hàn cười hỏi.
Đường Tư Vũ ngây ngốc lắc đầu: “Không cần, tối nay tôi sẽ không tắm.” “Không tắm?” Hình Liệt Hàn nhướng mày: “Thời tiết nóng như vậy, không tắm sẽ không thoải mái! Đường Tư Vũ biết anh đang trêu chọc mình, cô cắn môi, nhưng khuôn mặt đỏ bừng xấu hồ vì lời nói của anh: “Tôi bản là việc của tôi, anh đừng lại gần là được.” Hình Liệt Hàn giữ sau đầu cô, in một nụ hôn nóng bỏng lên trán. Khi Đường Tư Vũ tức giận trừng lớn mắt, anh cười trầm mặc: “Yên tâm, anh sẽ không chê em bẩn đâu.
Nói xong, anh đứng dậy, để lại khuôn mặt ngạc nhiên của cô, rồi anh đóng cửa lại.
Đường Tư Vũ ngây người trong vài giây, chỉ có thể nói rằng người đàn ông này rất biết trêu chọc con gái.
Đêm nay, Đường Tư Vũ vẫn gian nan cố gắng tắm rửa trước khi đi ngủ. Trong lòng, cô không muốn phải ở bẩn.
Trong nước là buổi tối, thì kinh đô thời trang ở nước ngoài lại đang là sáng sớm.
Tô Hi đang tận hưởng những tắm vé vào cửa mà Ôn Lệ Thâm đưa cho. Cô không bỏ lỡ bất kỳ buổi trình diễn thời trang nào.
Ở đó, cô có thể gặp các ngôi sao nổi tiếng trong nước. Họ rất ngạc nhiên vì show thời trang nào cô cũng có thiệp mời. Bởi họ được mời vì là người đại diện của những nhãn hiệu cao cấp, nhưng họ đều biết danh tiếng trong giới và những thương hiệu mà Tô Hi là người đại diện.
Làm thế nào cô có thể may mắn được tham gia vào tất cả các buổi trình diễn thời trang? Về điểm này, trừ những người xung quanh Tô Hi, không ai biết được vận may của cô! Tuy nhiên, điều may mắn nhất không phải là cô được tham gia những show diễn này. Cô còn được góp mặt trong buổi dạ tiệc đẹp và lãng mạn cuối cùng. Đó mới thể hiện thân phận cao quý, quan trọng.