Chương 184:
Nguy Hiểm Đén Gần Trong nước! Đường Tư Vũ vẫn tham gia thu âm cho Diệp Du. 3 giờ chiều tại phòng thu, đồ ăn và đồ uống tráng miệng lại được đưa tới đúng giờ, là Hình Liệt Hàn gọi tới, điều này khiến nhân viên của Diệp Du phải thốt lên thật hạnh phúc! Xem ra, chỉ cần một ngày Đường Tư Vũ có mặt thì ngày nào họ cũng được thưởng thức những thứ đồ ăn đồ uống này, hơn nữa đồ ăn ở tiệm này lại còn rất đắt, người bình thường ngày nào cũng ăn thì không nồi, vậy mà bây giờ họ hoàn toàn có thể mở to dạ dày ra ăn hết chỗ này.
Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi, Diệp Du đùa Đường Tư Vũ: “Tư Vũ à, xem ra anh Hình rất tốt với em đấy! Hôn lễ của hai người nhất định không được quên mời chị đâu! Để chị còn được tham gia chung vui.
Đường Tư Vũ trong lòng thấy buồn cười, cô và Hình Liệt Hàn chưa tiến xa tới bước đó đâu! Cô bưng cốc cafe: “Chị Diệp, bát tự cũng không có cái chuyện bỏ đi ấy đâu.
“Đây chẳng phải là chuyện sớm muộn hay sao? Xem ra bây giò, anh Hình đang cuồng nhiệt theo đuổi, chẳng có máy cô mà cưỡng lại được đâu, chị tin là em cũng cảm thấy ngọt ngào!” Diệp Du biết rất rõ sức hút của Hình Liệt Hàn.
Đường Tư Vũ nhấp nhẹ một ngụm cafe, cafe hôm nay cho thêm nhiều đường ư? Sao lại vừa thơm vừa thanh vừa ngọt vậy? Đường Tư Vũ mím môi mỉm cười, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Sáng hôm nay, Hình Liệt Hàn đích thân đưa cô tới đây, vì tối hôm qua cô bong gân chân, mặc dù cũng không quá nghiêm trọng nhưng sự quan tâm chăm sóc tận tình của anh cũng làm cho cô phải để ý.
Khoảng 5 giò, Đường Tư Vũ nhận được điện thoại của Hình Liệt Hàn, hôm nay anh đã đặt trước một nhà hàng, bảo cô cùng anh ăn tối với anh, Đường Tư Vũ nhận lời.
Dưới con đường rợp bóng cây trước tòa nhà của tập đoàn Hình thị, ba chiếc xe che chắn cần thận đang đỗ, trong đó ngồi bên trong một chiếc Multi là một người đàn ông trung tuổi với vẻ mặt u tối, oán hận, mặc một chiếc áo phông đen lộ ra cánh tay toàn hình xăm, toàn thân toát lên như tên cầm đầu xã hội đen, anh ta lạnh lùng nhìn lên tập đoàn Hình thị với ánh mắt căm hận.
Lúc này, điện thoại anh ta reo lên, anh nhắc máy lên nghe: “Alo, chú à. Chú yên tâm, cháu sẽ thay chú xử lí chuyện này.” “A Lượng, chú thấy hay là bỏ đi!” Giọng người đàn ông đầu dây bên kia khuyên ngăn.
“Không được, chút! Việc làm ăn của chú bị nó chặn hết rồi. Nếu không loại trừ nó, việc làm ăn của cả nhà ta còn có đường phát triển gì nữa?” Nói xong, ánh mắt anh lóe lên sự căm hận.
“Anh ta có quyền có thế, việc làm ăn nhà ta sẽ không cạnh tranh nổi anh ta đâu.
Cũng là số mệnh, thôi bỏ đi! Đem người của cháu về đi!” “Cháu không thích. Tối nay, cháu sẽ cho nó một bài học, cũng để cho nó biết sự lợi hại của nhà chúng ta, mà dù có tiền thì sao? Cháu sẽ lấy mạng của nó.” A Lượng căn răng căn lợi, dường như đang nắm trong tay cổ của Hình Liệt Hàn, bất cứ lúc nào cũng có thê lây mạng của anh.
“Cháu…” Người đàn ông đầu dây bên kia không ngăn nổi cháu mình, ông chỉ có thể thở dài: “Vậy các cháu cẩn thận chút! Hình Liệt Hàn cũng không phải người đơn giản đâu, dạy bảo hắn một chút là được rồi!” “Chú. Chú cứ đợi tin tốt từ cháu đi. Cháu tuyệt đối sẽ không để nó sống dễ dàng đâu.” A Lượng cười lạnh, cất điện thoại đi, nhìn chằm chằm vào tập đoàn Hình thị, anh nhắc bộ đàm lên gọi anh em tứ phương: “Nhìn kĩ xe của nó ở bãi đỗ xe, khi nào nó ra thì thông báo cho anh.” Lúc này, một người cầm bộ đàm truyền lại: “Lão đại, xe của nó ra rồi.” “Theo sát nó, nó có đem theo vệ sĩ không?” “Không đem.” “Hmm. Đúng là trời giúp anh rồi. Hình Liệt Hàn, lần này tao xem mày có tài lực gì.” Nói xong, A Lượng nhìn qua cửa xe, trong một đám xe anh thấy một chiếc xe thể thao lao ra dữ dội, đằng sau là xe của anh em. Ngay lập tức chiếc xe Multi của anh cũng đi theo.
Xe của Hình Liệt Hàn đi tới phòng thu của Đường Tư Vũ, Đường Tư Vũ đã chuẩn bị xong đợi anh qua, cô cầm chiếc túi, tính thời gian qua bên kia đường đợi.
Hơn 10 phút sau, xe Hình Liệt Hàn dừng cạnh cô, Đường Tư Vũ lập tức mở cửa ngồi vào ghế phụ. Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, có lẽ ánh nắng chập tối vẫn còn chói nên anh đeo một chiếc kính râm, với tròng kính đen càng khiến gương mặt anh sắc nét hơn, lộ ra một sức hút huyền bí khó có thể phát hiện được.
Đặc biệt là khi Hình Liệt Hàn nhìn cô qua kính râm rồi nhếch khóe miệng mỉm cười, khiến tim Đường Tư Vũ đập lên loạn nhịp, vừa ma mị vừa mê hoặc, người đàn ông này quả là trời sinh một tay sát gái.
“Đi ăn ở đâu?” Gương mặt Đường Tư Vũ lộ rõ sự ngượng ngùng.
Hình Liệt Hàn lập tức đạp mạnh lên chân ga, trên con đường rộng thênh thang, một giây được vài trăm mét, điều này khiến cho mấy chiếc xe đằng sau rất khổ cực đuổi theo.
Đó thực sự là một cú đạp đầy sức mạnh mới có thể theo kịp.
Hình Liệt Hàn đưa Đường Tư Vũ đến cổng nhà hàng trên không cao cấp rồi hai người cùng vào. Đám người đằng sau đi theo họ, nhìn nhà hàng đắt đỏ, cao cấp như vậy họ cũng không dám hành động.
A Lượng chỉ có thể ra lệnh cho anh em của mình dừng ở một bên chờ đợi, đợi đến khi Hình Liệt Hàn trên đường về nhà mới hành động. Tối nay, bắt luận thế nào, anh cũng phải cho Hình Liệt Hàn đổ máu, cảnh cáo hắn sau này không được ngăn chặn việc làm ăn của gia đình anh.
Trong nhà hàng.
Bữa tối lãng mạn dưới ánh nến được bày ra, trong không gian yên tĩnh Đường Tư Vũ đứng trước cửa số ngắm nhìn ánh đèn đẹp tuyệt vời, không ít lần cô phải cảm thán trước vẻ đẹp ấy, thậm chí trong đầu cô còn thấp thoáng nhạc Chương piano, cô cũng đã từng thử phổ nhạc. Xem ra cô có thể ghi nhớ được linh cảm như vậy ngay lúc này để chuẩn bị cho lần phổ nhạc sau này.
Đột nhiên, hai cánh tay từ phía sau chống lên cô, đứng trước cửa số cô liền nín thở.
Thông qua tắm kính hiện lên khuôn mặt tuấn tú, khôi ngô của người đàn ông, anh ở bên cạnh tai cô, dùng đôi mắt sâu thẳm phản chiếu ánh sao nhìn chằm chằm cô.
Đường Tư Vũ liền thở gấp, cô nhìn vào người đàn ông phản chiếu qua tắm kính, người đàn ông ấy cũng đang nhìn cô. Anh không phát hiện ra cô đang nhìn mình qua tắm kính kia, anh khẽ nhắm mắt ngửi mái tóc cô, nụ cười nở trên bờ môi, cực kì quyền rũ.
Đường Tư Vũ lặng người ngơ ngác nhìn, cô cũng không biết dây thần kinh nào không họp lí, vừa quay đầu lại thì khuôn mặt của người đàn ông ấy đã áp sát vào cạnh tai.
Đôi môi mềm mại của cô trực tiếp hôn lên má anh, Đường Tư Vũ giật mình, lúc cô muốn quay đầu đi người đàn ông này liền giữ chặt mặt cô, đôi môi nóng bỏng ấy chạm lấy đôi môi mỏng như cánh hoa của cô, không đề cô thoát.
“Umm.” Đường Tư Vũ sắp ngất đi, người đàn ông này không phân tình huống mà cứ bừa bãi lấn tới.
Đây là nhà hàng, vừa mới gọi món nên phục vụ có thể vào bát cứ lúc nào.
Anh ta không cần mặt mũi nhưng cô cần.
Đường Tư Vũ đưa tay đẩy anh ra, Hình Liệt Hàn nhân lúc này nhanh chóng chạm môi cô để bù đắp lại, sau đó mới buông cô ra rồi cười: “Sợ gì?” “Anh có thể đừng bừa bãi lắn tới nữa được không? “Không thể.” “Tại sao?” “Tại cô quá hút người!” Câu nói này thực sự khiến tìm cô loạn nhịp, cô quay lưng lại không đề ý tới anh nữa.