Chương 268: Vì Em Mà Có Gắng Nhà họ Đường, mười giờ tối.
Lúc này, Khưu Lâm vẫn đang ngồi trong phòng làm việc để giải quyết công việc của Đường thị, trước kia, tuy bà ta làm việc ở vị trí phó tổng giám đốc Đường thị, nhưng phần lớn công việc đều do Đường Hùng xử lý, cho nên, đối với một số phương hướng giải quyết, Khưu Lâm vẫn không chắc chắn là đúng.
Bà ta đoạt lấy Đường thị, nhưng cũng không thật sự sung sướng, tập đoàn Đường thị bây giờ có thể nói là đang đối mặt với cuộc khủng hoảng tài chính lớn.
Điện thoại bên cạnh vang lên, bà ta buồn bực vươn tay nhắc máy: “Alô.”
“Tiểu Lâm, vẫn chưa ngủ sao?” Một giọng nam ôn hòa truyền đến từ đầu dây bên kia.
Sự cáu kỉnh của Khưu Lâm ngay lập tức biến mắt, thay vào đó là một giọng điệu nhẹ nhàng, vẻ mặt cũng lộ ra vài phần nũng nịu: “A Nham, là anh àI”
“Tiểu Lâm, dạo này anh thấy cổ phiếu của công ty em cực kỳ không ồn định!”
Khưu Lâm nghe được giọng nói của Hình Nham, giống như có cảm giác tủi thân trào dâng, bà ta thở dài một hơi: “Đúng vậy, em cũng không biết phải làm thế nào.”
“Tiểu Lâm, đừng lo lắng, anh sẽ giúp em, từ nay về sau, anh sẽ là chỗ dựa của em, bảo vệ em.”
Chắc chắn đây là những lời mà Khưu Lâm muốn nghe nhất ngay lúc này, bà ta gả cho Đường Hùng, mà trong lòng Đường Hùng vẫn còn có tình cảm với vợ cũ, về mặt tiền tài, bà ta có được cuộc sống thật sự sung sướng, nhưng ở phương diện tình cảm, bà ta cảm thấy trống trải vô cùng.
Giờ phút này, sự trưởng thành và khí chất của Hình Nham, cùng với năng lực mạnh mẽ, vẻ ngoài dịu dàng quyền rũ đã làm bà ta ngay lập tức tìm thấy mùa xuân thứ hai của mình, giống như tâm trạng yêu đương bình thường của những người trẻ tuổi, khiến bà ta bị mê muội, chìm trong tình yêu.
“Vâng! Em biết.” Cách một chiếc điện thoại, Khưu Lâm muốn nhớ kĩ hắn, kể từ lần cùng hắn say đắm mãnh liệt trong khách sạn, Hình Nham đã ra nước ngoài, điều này khiến Khưu Lâm vô cùng nhớ hắn ta.
Người ta nói đàn bà ba mươi như sói, bốn mươi như hỗ, Khưu Lâm là người biết nhìn xa trông rộng, có thể tìm một người đàn ông để an ủi bản thân, nhưng bà ta không muốn, chỉ cảm thấy người đàn ông như Hình Nham thì mới xứng với bà ta.
“A Nham, khi nào anh về!”
“Ngày mai, ngày mai anh sẽ về, chờ anh trở về, chúng ta sẽ gặp mặt, anh sẽ đón em đến nhà của anhI”
Câu nói đầy ẩn ý này khiến cho trái tim của Khưu Lâm run lên, bà ta không nhịn được mà mong chờ.
“Được, em chờ anh.”
“Được, vậy anh cúp máy, bên này vẫn còn một số việc cần giải quyết.” Hình Nham lên tiếng.
“Được rồi!” Khưu Lâm trả lời, nghe thấy tiếng dập máy từ đầu dây bên kia, khuôn mặt bà ta ánh lên một chút thất vọng.
Bà ta muốn gọi cho Hình Nham cả đêm đề lắng nghe giọng nói của hắn.
Trong một biệt thự cao cấp ở nước T, Hình Nham cũng vừa tắt điện thoại, khóe miệng nhếch lên, mang theo vẻ mặt cá căn câu, hắn ta cũng được coi là một người đa tình, một người phụ nữ trung niên trồng trải và cô đơn như Khưu Lâm, chồng lại mới mắt, điều cần nhất bây giờ chính là sự an ủi.
Kể từ khi vợ cũ của Hình Nham qua đời, hắn chưa bao giờ tái hôn vì để có thể thoải mái chơi đùa phụ nữ, hắn ta không phải là người đàn ông si tình, cũng không phải là một người nhân hậu.
Nhưng lần này, Khưu Lâm nắm giữ toàn bộ tập đoàn Đường thị, hắn ta phải tìm cách để lừa công ty của bà ta vào tay mình.
Hắn tin rằng, Khưu Lâm đã nằm gọn trong tay hắn, không thẻ trốn thoát.
Đêm nay, Đường Tư Vũ ôm con trai ngủ thiếp đi, trong phòng làm việc, Hình Liệt Hàn cũng không buồn ngủ, anh pha một tách cà phê, nhìn chằm chằm vào biểu đồ xu hướng phức tạp trên màn hình máy tính, là tình hình thị trường chứng khoán gần đây của Đường thị.
Ánh mắt sắc bén của anh mang theo một chút tơ máu, đã hai giờ sáng, anh vẫn đang tìm cơ hội để xuống tay với tập đoàn Đường thị.
Tập đoàn Đường thị bây giờ chỉ là một con hỗ già ốm yếu, anh phải nắm lấy chỗ yếu nhất của nó, thì mới không bị cắn ngược lại.
Sai khi phân tích biểu đồ xu hướng, trong mắt Hình Liệt Hàn lóe lên một tia sáng ổn định, anh đưa tay nhấc lên chiếc điện thoại di động đặt bên cạnh, gọi cho một đội nhân viên kĩ thuật, để cho họ quan sát kĩ vào cổ phiếu của tập đoàn Đường thị, đợi lệnh của Hình Liệt Hàn. Hơn một chục người tài giỏi trên thị trường chứng khoán đang theo dõi, bây giờ, cả hắn và cấp dưới đều phải ở lại tăng ca.
“A lô, tổng giám đốc Hình.” Đầu dây bên kia là một cấp dưới tràn đầy tinh thần.
“Ngày mai, Đường thị sẽ bán một phần lớn cổ phiếu trong tay với giá rẻ, chúng ta sẽ chớp cơ hội này chia thành nhiều người thu mua, đừng để Đường thị phát hiện.”
“Đã rõ, ngày mai chúng tôi sẽ để ý thật kĩ.”
“Được rồi!” Hình Liệt Hàn cúp điện thoại, nhưng không tắt máy tính mà tiếp tục nghiên cứu tình hình thị trường chứng khoán của Đường thị.
Trong mắt người ngoài, anh là người có khả năng hô mây gọi gió, mà tất cả những thứ này đều đòi hỏi anh phải cố gắng gấp bội, nhưng với một người như Hình Liệt Hàn, một giờ làm việc của anh còn hơn một người bình thường làm việc nhiều ngày, kết quả của những cố gắng cũng phụ thuộc vào khả năng kinh doanh thiên tài của anh.
Đường Tư Vũ mơ mơ màng màng, cô trở mình, tưởng rằng quay đầu lại sẽ nhìn thấy Hình Liệt Hàn, bởi vì anh thường nằm ngủ sau lưng cô.
Nhưng thứ cô chạm phải chính là mảnh ga giường trống không, khiến cô đang ngái ngủ phải giật mình tỉnh dậy ngay.
Cô mở mắt, nhìn thấy ga giường phẳng phiu dưới ánh đèn mờ ảo.
Hình Liệt Hàn đâu?
Tại sao anh vẫn chưa ngủ?
Đường Tư Vũ nghiêng người nhìn con trai, cậu nhóc ngủ rất say, bèn nhẹ nhàng bước ra khỏi giường, nhấc điện thoại lên xem giờ, đã ba giờ sáng, cô muốn đi xem Hình Liệt Hàn đang làm cái gì.
Cô nhẹ nhàng mở cửa nhưng không đóng lại vì sợ con trai thức dậy đột ngột.
Cô bước từng bước một xuống lầu, nhìn thấy phòng làm việc ở tầng hai vẫn còn sáng đèn, lòng cô xót xa, trễ thế này sao anh ấy vẫn còn làm việc?
Đường Tư Vũ nhẹ nhàng bước đến cửa phòng làm việc, cô gõ gõ cửa.
Hình Liệt Hàn vừa nâng ánh mắt từ bàn làm việc đi lên, theo bản năng gập lại máy tính trước mặt, anh biết Đường Tư Vũ đang đứng ở bên ngoài, anh không muốn cô biết chuyện anh thức khuya đọc tin tức của Đường thị.
Khi Đường Tư Vũ mở cửa bước vào, Hình Liệt Hàn ngay lập tức đứng dậy, hai cặp mắt nhìn thẳng vào nhau.
“Sao anh vẫn chưa ngủ?” Đường Tư Vũ nói to, giọng điệu lo lắng hỏi.
“Có một cuộc họp với công ty con ở nước ngoài! Anh vừa mới họp xong, bây giờ ngay lập tức đi ngủ.” Hình Liệt Hàn thoải mái đáp, rời khỏi bàn làm việc và đi đến bên cạnh cô: “Sao em lại dậy? Con trai thì sao?”
“Thằng bé đang ngủ! Anh cũng đi ngủ đi!”
Đường Tư Vũ ngắng đầu, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của anh, đáy mắt đột nhiên lóe lên tia đau lòng.
Hình Liệt Hàn nhìn cô gái vừa mới tỉnh giấc, mái tóc đen dài hơi rối vắt ngang bờ vai, vài sợi tóc lưa thưa dính lên trán, làm nồi bật lên khuôn mặt trắng bóc như trứng gà, nét quyến rũ không cần thận mà lộ ra lại khiến tim người đàn ông như trễ đi một nhịp.
Có lẽ vẻ ngoài vụng về của Đường Tư Vũ khi vừa tỉnh giấc đã trở thành một phong cảnh tuyệt đẹp trong mắt người đàn ông đó.