Chương 291 anh ấy rất tức giận đáy!
Mộ Phi nhận ra cô miễn cưỡng ở lại với anh, vì vậy anh phải tự giễu cười: “Anh có phải còn không đủ tư cách uống một tách cà phê với em không?”
“Tôi ra ngoài mua quần áo cho con trai.”
Đường Tư Vũ đáp.
“Ngồi với anh một lát đi! Sau khi cha em rời đi, đáng ra anh phải an ủi em, nhưng anh không tìm được cơ hội.” Mộ Phi nói như tự trách mình.
“Cảm ơn, tôi ồn rồi.”
“Theo những gì anh biết về bác, ông ta nhất định sẽ trả lại cỗ phần của mẹ em lại cho em, nhưng tại sao toàn bộ tập đoàn Đường Thị lại nằm trong tay Khưu Lâm?”
Mộ Phi hỏi cô.
Mộ Phi biết rõ mọi chuyện của cô như vậy, bởi vì khi còn ở bên nhau trước đây, cô sẽ nói cho anh ta biết mọi thứ, anh ta đương nhiên sẽ biết.
Đường Tư Vũ không muốn nói về nó, bởi vì Mộ Phi đối với cô mà nói, đã không còn là loại người có thể nói về những chuyện riêng tư nữa.
“Đây là chuyện của tôi với dì, anh không cần bận tâm về nó đâu.” Đường Tư Vũ lạnh nhạt nói.
“Cho dù em không nói, anh cũng biết Khưu Lâm đã dùng thủ đoạn vô liêm sỉ để giật tập đoàn Đường Thị khỏi tay em.” Mộ Phi lo lắng nhìn cô.
Đường Tư Vũ im lặng, Mộ Phi hiểu rõ không cần phải nói chuyện này nữa, suy nghĩ anh ta liền xoay chuyền, lập tức đề cập đến chuyện khác.
“Tư Vũ, em phải cẩn thận, bạn gái cũ của Hình Liệt Hàn quay lại tìm anh ta đấy.” Mộ Phi nhìn cô với ánh mắt nhắc nhở.
Đường Tư Vũ không khỏi kinh ngạc nhìn chằm chằm anh ta: “Làm sao anh biết?”
Mộ Phi tha thiết nhìn chằm chằm vào đôi mắt nước trong veo của cô: “Bởi vì cô ta biết quá khứ của chúng ta, cô ta đã tìm đến anh.”
“Cô ta tìm anh làm gì?” Tim Đường Tư Vũ thắt lại, không ngờ rằng Nghê Yên quả thực đã điều tra kĩ càng về cô, điều này khiến cô càng cảm thấy tức giận với Nghê Yên.
“Cô ta tìm anh còn vì cái gì nữa. Cô ta hy vọng rằng anh có thể chung tay với cô ta, phá hủy mối quan hệ giữa em và Hình Liệt Hàn.” Mộ Phi nói đến đây, ngay lập tức tiếp tục: “Anh tất nhiên không đồng ý với cô ta. Đồng thời, cũng cảnh cáo cô ta không được động vào em, càng không được làm tổn thương hoặc quấy rầy em.”
Đường Tư Vũ không hoàn toàn tin tưởng vào Mộ Phi, nhưng cô vẫn bình tĩnh nói: “Cảm ơn.”
Mộ Phi nhìn cô, đã lâu không gặp, Đường Tư Vũ bây giờ khó mà có thể tìm lại được vẻ ngây thơ trong sáng như trước kia, trong mắt hiện ra tâm tư mà anh không nhìn thấu được, nhưng không nghỉ ngờ gì nữa, cô càng trưởng thành càng làm cho người ta yêu mến, càng hấp dẫn hơn.
Vị trí của Mộ Phi giúp anh ta nhìn thấy người đi đường đi vào đại sảnh qua cửa số, lúc này, trong tầm mắt vô tình đó, nhìn thấy một bóng dáng tuấn tú lạnh lùng xông vào.
Không phải Hình Liệt Hàn thì còn là ai nưa.
Trong lòng anh ta dâng lên một cảm giác ghen tị. Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn đã hẹn gặp nhau sao?
Đường Tư Vũ đang cầm chiếc ly, cụp mắt không biết đang nghĩ gì, trong lòng Mộ Phi dâng lên một tia suy nghĩ.
Đặc biệt là sau khi anh ta nhìn thấy Hình Liệt Hàn phát hiện ra bọn họ, khóe miệng nhẹ nhàng dụ dỗ, anh ta nói với Đường Tư Vũ đang ngồi đối diện: “Tư Vũ, cho dù anh không thể quay về bên em, nhưng vị trí của em trong lòng anh luôn luôn trước sau như một. Bất cứ khi nào em bằng lòng quay lại bên anh, anh sẽ mở rộng vòng tay và nhẹ nhàng đón nhận em.”
Câu này nói đúng lúc để người đàn ông nào đó mới lao vào nghe được.
Ngay khi Hình Liệt Hàn bước vào sảnh của trung tâm thương mại, anh nhìn thấy bóng dáng của Đường Tư Vũ trong quán cà phê, song ngồi đối diện với cô còn có một người đàn ông.
Đó là Mộ Phi, phát hiện này làm cho thần kinh của Hình Liệt Hàn như muốn nỗ tung, tự nhiên lao vào mà không nói một lời nào.
Tuy nhiên, anh không ngờ rằng khi vừa bước vào, anh đã nghe thấy Mộ Phi đang nói chuyện tỉ tê với Đường Tư Vũ.
Khuôn mặt tuấn tú của anh lập tức ảm đạm như băng, hơi lạnh đó truyền đến sau lưng Đường Tư Vũ.
Đường Tư Vũ thậm chí còn không biết ai đang đứng sau lưng mình, nhưng cô cảm thấy một số âm thanh ồn ào xung quanh cô im bặt.
Và cô thấy đôi bạn gái đối diện mình đang nhìn chằm chằm sau lưng mình, như thể có điều gì đó đằng sau thu hút họ.
Đường Tư Vũ quay đầu lại và nhìn thấy Hình Liệt Hàn không biết đã xuất hiện sau lưng mình từ lúc nào, cô giật mình.
Tại sao anh ấy lại đến đây?
Ánh mắt của Mộ Phi cũng đầy thù địch, anh ta nhướng mắt, nhìn Hình Liệt Hàn, cong môi chào: “Anh Hình, đã lâu không gặp.”
Hình Liệt Hàn nhìn Đường Tư Vũ và Mộ Phi trước mặt, đều đã gọi đồ uống, có nghĩa là có thể họ hẹn gặp nhau ở đây.
Trong lòng anh lập tức dâng lên một nỗi ghen tị, gần như che mắt sự tỉnh táo của anh.
Nhưng anh vẫn đè nó xuống, nhìn chằm chằm Đường Tư Vũ: “Không phải em muốn mua quần áo cho con à? Sao lại ngồi đây uống cà phê?”
Đường Tư Vũ nhướng mắt giật mình, trải qua thời gian dài ở bên người đàn ông này, cho dù anh kiềm chế rất tốt, cô vẫn có thể lờ mờ cảm nhận được cơn bão trong mắt anh.
Anh ấy tức giận rồi nhỉ?
“Được rồi! Bây giờ đi thôi Đường Tư Vũ nói xong, nhấc túi lên, liếc nhìn Mộ Phi ở phía đối diện: “Chúng tôi đi trước.”
Mộ Phi nhìn theo bóng dáng của bọn họ, bàn tay dưới bàn khẽ siết chặt nắm đắm, nhìn dáng vẻ mảnh mai quyến rũ tựa như chú chim bé nhỏ của Đường Tư Vũ đứng bên cạnh Hình Liệt Hàn, trong lòng cũng lộ ra vẻ không cam tâm.
Khi Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn ra khỏi quán cà phê, Hình Liệt Hàn độc đoán năm lấy bàn tay của cô và dẫn cô đến các dãy cửa hàng trong trung tâm thương mại.
Khi quán cà phê khuất tầm nhìn của họ, ánh mắt của Hình Liệt Hàn khóa chặt khuôn mặt của Đường Tư Vũ.
“Tại sao lại giấu anh đi gặp hắn?” Trong giọng nói của anh đã hiện rõ sự ghen tị.
Trong mắt Đường Tư Vũ hiện lên vẻ vô tội: “Em không có hẹn anh ta, là anh ta nhận ra em ở quán cà phê rồi tự mình đi vào mà.”
Cho dù Hình Liệt Hàn có tin cô đi chăng nữa thì lúc này trong lòng anh vẫn đang nổi điên lên vì ghen tuông, anh đột nhiên ghì chặt tay cô và nhấn mạnh một câu cảnh cáo: “Anh không cho phép em gặp lại hắn nữa, dù là trùng hợp hay tình cờ.”
Đường Tư Vũ sửng sốt một hồi, cơn ghen của người đàn ông này thật sự rất mạnh.
“Được rồi! Em hứa với anh, lần sau gặp anh ta, em sẽ tránh đi.” Đường Tư Vũ đồng ý, dù gì bây giờ cô đã ở bên anh, cô
cũng nên tránh hiềm nghi.
Hình Liệt Hàn nhìn đôi mắt to tròn của cô, trong sáng và ngây thơ, ngay cả khi anh có rất nhiều lời muốn nói ra, anh đều nuốt xuống.
Anh nhìn thấy một chiếc mini ktv bên cạnh, anh chợt có suy nghĩ, anh kéo Đường Tư Vũ và nửa đầy cô vào trong.
Đường Tư Vũ bị anh đẩy vào trong, rất kinh ngạc, lúc này, người đàn ông liền kéo bức rèm bên cạnh, ngoại trừ cửa vào, hai bên đều bị rèm che.
“Anh… anh định làm gì!”
Đường Tư Vũ không biết người đàn ông này định làm gì.
Lẽ nào lúc này rồi mà anh ấy còn nghĩ đến chuyện ca hát?
Đường Tư Vũ ngắng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông kia chỉ cách cô nửa lòng bàn tay.
Cô như bị nghẹt thở, nhìn dung nhan xinh đẹp phóng đại trước mắt, rốt cuộc cô cũng hiểu ra người đàn ông này định làm gì rồi!