Chương 369 Tủi Nhục Của Đường Y Y
Trong chiếc ô tô màu đen chạy về hướng tập đoàn Hình thị, Đường Tư Vũ lặng lẽ nép vào vòng tay của Hình Liệt Hàn, vẻ mặt cô lộ rõ vẻ mệt mỏi, Hình Liệt Hàn trầm giọng nói: “Về văn phòng của anh nghỉ ngơi tí nhé.”
“Dạ! Được!” Đường Tư Vũ trả lời, không có ý kiến gì.
Xe chạy xuống hầm đỗ xe đi đến vị trí đỗ xe của Hình Liệt Hàn, Hình Liệt Hàn bước xuống xe trước, bước về phía bên kia, đích thân mở cửa cho Đường Tư Vũ rồi dẫn cô xuống xe.
Bước vào thang máy, Hình Liệt Hàn đưa tay vén mái tóc hơi rối bù vào sau tai cô: “Anh sẽ nhanh chóng soạn hợp đồng thu mua đề cổ đông của tập đoàn Đường thị ký tên, em sẽ không cần mệt mỏi như vậy nữa.
Đường Tư Vũ khẽ hít sâu một hơi, lắc đầu rồi nói: “Em không mệt, có lẽ là vì tối hôm qua ngủ không ngon.”
Quả thực đêm qua cô ngủ không ngon, những gì ban ngày suy tư, nghĩ ngợi trong lòng, nghĩ điều nghĩ ngợi về phiên tòa ngày hôm nay cứ luôn hiện ra trong giấc mơ của cô. Cô sợ Khưu Lâm vẫn còn cách để đảo ngược tình thế, nhưng hiện tại, đường lui của Khưu Lâm đã bị cô chặn đứng rồi, bà ta không còn nơi nào để trở mình, việc tiếp theo là từ từ vạch trần cái chết của Lý Đức và làm sáng tỏ cái chết của cha cô.
’ “Đợi đến khi chuyện này xong xuôi, anh phải đưa em ra ngoài một vòng để khuây khỏa, làm em quên đi những chuyện này, không được lo lắng thêm nữa.” Hình Liệt Hàn tự lầm bẩm nói, siết chặt lòng bàn tay cô, tỏa ra một sự ấm áp dành cho cô.
Đường Tư Vũ được anh dẫn ra khỏi thang máy, cô đứng sau lưng cong môi mỉm cười, thật may mắn vì có người đàn ông này luôn ở bên cạnh cô không bao giờ rời đi.
Về vấn đề này, một số người lo lắng, khi Đường Y Y về nhà, Tống Diễm vẫn ở bên cô ta, lên kế hoạch cho cô ta về những việc tiếp theo phải làm, nhưng việc đầu tiên chính là để cô đến cầu xin Hình Nham. Bây giờ ngoại trừ cầu xin ông ấy ra tay cứu giúp, thì không không còn ai có thể giúp Khưu Lâm nữa.
“Được rồi, em sẽ đến cầu xin ông ấy.”
Đường Y Y cũng tin tưởng một cách mù quáng, cô ta tin rằng Hình Nham sẽ cứu được mẹ mình.
“Nhưng mà, Y Y, cô nên cẩn thận một chút. Hình Nham rất gian xảo, cô đừng để bị ông ta lừa.”
“Đừng lo lắng! Ông ấy rất tốt với em.
Trước đây ông ấy đã cho em rất nhiều viên kim cương lớn. Ông ấy nhất định rất thích em.” Đường Y Y rất chắc chắn, tối nay cô sẽ đến tìm Hình Nham.
Khưu Lâm bị đưa về đồn một lần nữa, trên tòa, khi mọi chứng cứ hiện ra trước mắt, bà mới nhận thức được rằng một năm nay bà ta lại tham ô nhiều tiền đến vậy, khi biển thủ công quỹ, bà lại không ngờ rằng, có một ngày những khoản tiền này lại bị Đường Tư Vũ lật tẩy.
Vốn dĩ bà còn tưởng rằng Hình Nham sẽ cứu mình, nhưng bây giờ bà cảm thấy mắt hết ý chí, vậy mà lúc này bà lại nhớ đến Đường Hùng, bất kể như thế nào, khi Đường Hùng còn sống, ông đối với bà nhất mực ân cần hỏi han, cho dù xảy ra chuyện gì, ông cũng sẽ đứng ra ủng hộ bảo vệ bà.
Khưu Lâm lại nghĩ đến dáng vẻ trước khi chết của Đường Hùng, bà thấy có chút hồi hận, nhưng bà không cho phép mình hối hận, cho dù Khưu Lâm bà có làm ra bất cứ chuyện gì, đều không bao giờ nghĩ tới hai chữ hồi hận Nhưng có một chuyện khiến bà vô cùng lo lắng, bà lo lắng Đường Y Y vốn được bà yêu thương chiều chuộng nhất định sẽ tìm đến Hình Nham, nếu như vậy, cũng chỉ khiến bà càng thêm khó khăn, có điều, Khưu Lâm cũng nghĩ, nên để con gái mình nhìn rõ người tốt và kẻ xấu trên thế gian này.
Nhưng nghĩ đến Đường Tư Vũ, Khưu Lâm vẫn nghiến chặt răng, sự tồn tại của Đường Tư Vũ luôn là chướng ngại cho hạnh phúc của mẹ con bà, bà thực sự hồi hận vì đã không lấy mạng của cô ta.
Nếu bà ta sớm biết mình sẽ rơi vào tình trạng này, cho dù có mắt cả mạng, cũng lôi Đường Tư Vũ cùng chôn theo.
Sáu giờ tối, hôm nay Hình Nham cũng rất mệt, sáng sớm đã trở về biệt thự, lúc này chỉ có ông ta ở nhà, đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên.
Ông bước ra cửa nhìn bộ dạng của Đường Y Y hiện trong màn hình điện tử, trong đáy mắt chợt lóe lên một tia ngạc nhiên, xem ra Nhị tiểu thư nhà họ Đường bắt đầu đến cầu xin ông đây.
Hình Nham mở cửa, Đường Y Y đang đứng đó, cô ta gọi ông với đôi mắt đỏ hoe: “Dượng ơi, con cầu xin dượng cứu mẹ „ con.
“Vào nhà rồi nói chuyện!” Hình Nham lập tức làm làm một động tác nhẹ nhàng, ôm nửa người cô ta bước vào nhà.
Đường Y Y bị Hình Nham ôm như: vậy, dây thần kinh của cô ta đột nhiên căng lại, liếc sang bờ vai trái bị Hình Nham ôm lại, ông ta vẫn ôm cô ngồi vào ghế sofa trước mặt rồi ngồi xuống cùng cô: “Y Y, đừng lo lắng, chuyện của mẹ con, dượng đang nhờ các mối quan hệ quen biết giúp đố!”
“Vậy mẹ con có thể được trả tự do không? Bà ấy có thể trắng án không?”
Đường Y Y vui vẻ hỏi.
Hình Nham giả vờ làm ra vẻ trầm ngâm: “Cũng có thể, nhưng dượng phải nhờ mọi người giúp đỡ.”
“Dượng ơi, chỉ cần dượng có thể cứu mẹ con, cho dù phải làm gì con cũng chấp nhận.” Đường Y Y lập tức nắm tay ông ta cầu xin tha thiết.
Hình Nham nghe xong, hai mắt sáng lên: *“Y Y, con nói có thật không? Cho dù phải làm gì con cũng chấp nhận?”
Đường Y Y nhanh chóng nhận thấy ánh nhìn của Hình Nham đã thay đổi, không còn vẻ hiền từ và dịu dàng nữa, mà thay đổi làm cô cảm thấy bất an, giống như sắp ăn thịt người vậy.
“Dượng ơi…dượng…con có thể xin người khác giúp dượng…cầu xin ai cũng.”
Đường Y Y lo lắng từ từ nhích ra khỏi chỗ đang ngồi.
Nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô, Hình Nham biết rằng khuôn mặt của mình đã bị cô phát hiện, ông ta lập tức vắt chân lên: “Y Y, nói thật với con, dượng và mẹ con cơ bản không hề có tình cảm vợ chồng, hơn nữa, mẹ con làm ra chuyện như vậy, thì cho dù dượng có đề nghị đến chuyện ly hôn cũng họp Ií.”
Đường Y Y run lên: “Vậy… vậy dượng có cứu mẹ của con không?”
“Điều đó còn xem con có sẵn sàng đồng ý với điều kiện của dượng hay không.” Hình Nham lộ ra bản chất của mình, bát kể thế nào, Đường Y Y vẫn trẻ trung và xinh đẹp hơn mẹ cô. Hình Nham đã nhìn thèm nhỏ dãi từ rất lâu rồi.
Đột nhiên Đường Y Y cảm thấy nguy hiểm đang ập đến, cô chợt nhận ra mình đã tìm sai người, cầu xin sai người, cô vội vàng cầm túi xách trên bàn lên rồi nói: “Con không làm phiền nữa… con về trước đây… Hình Nham đột nhiên lộ ra vẻ dữ tợn, ông ta cười lạnh lùng rồi nói: “Cô nghĩ rằng cô bước vào nhà tôi rồi thì có thể đi ra một cách dễ dàng sao?”
“Dượng… Hình Nham, ông định làm gì?”
Mặt Đường Y Y trắng bệch ra vì sợ hãi.
“Món hàng như mẹ cô, tự nguyện dâng cho tôi tôi cũng không thèm, nhưng cô thì khác, trong mắt của tôi, cô vẫn còn rất tươi mới.” Hình Nham giống như một tên biến thái, lập tức từ bên cạnh đi ra cửa, chắn ngang đường lùi của Đường Y Y, xoa xoa tay rồi nói: “Y Y, làm người phụ nữ Hình Nham tôi, cô thấy thế nào?”
“Đồ biến thái, ông cút đi, tên đáng ghét…”
Đường Y Y không ngừng chửi rủa, trong mắt chỉ có sự tức giận và chán ghét.
Vẻ mặt của Hình Nham trầm xuống, ông ta lập tức ôm chặt vai của Đường Y Y, tát vào mặt cô một cái: “Cô dám mắng tôi!
Vậy thì cô phải trả giá.”
*“A… cứu! Cứu tôi với…” Tiếng hét của Đường Y Y vang lên ở sảnh lớn khu biệt thự, nhưng không có ai chạy tới, bởi vì Đường Y Y tự mình lái xe qua, còn sân của Hình Nham có hàng rào rất lớn, dù cô ta có gọi thế nào, cũng chỉ có thể mắt hút trong không khí.
Nủa tiếng sau, Đường Y Y thê thảm ngồi ở góc ghé sô pha với đầu tóc bù xù, Hình Nham bước lên lầu, những giọt nước mắt đau khổ và tủi nhục của Đường Y Y lăn dài trên mắt, cô ta cắn môi bần bật, khuôn mặt xinh xắn cũng bị bầm tím và sưng lên.