TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu
Chương 384

Chương 384: Hình Liệt Hàn Say Rồi

Đường Tư Vũ bắt gặp ánh mắt của anh, cũng đọc hiểu tâm tư của anh, vẻ ửng hồng trên mặt càng lộ rõ hơn, cũng may, mọi người đều không nhìn ra, tiêu điểm đều đặt trên người cậu nhó!

cVừa lên xe, Hình Liệt Hàn liền nhận được một cuộc gọi, vẻ mặt anh có chút ngưng trọng và lo lắng: “Được, tôi qua ngay.”

Đường Tư Vũ có chút lo lắng nhìn anh: “Sao vậy?”

“Có đơn hàng xảy ra vấn đề, anh phải trở về công ty một chuyến, em cứ cùng cha mẹ anh và con về nhà trước chờ anh.”

Hình Liệt Hàn nói với cô.

Đường Tư Vũ biết rằng, chuyện này cô không giúp được gì cho anh, cô gật đầu: “Vâng, anh cứ yên tâm đi làm! Em sẽ chăm sóc con trai.”

Hình Liệt Hàn nói với cha một câu, rồi tự lái xe rời đi. Đường Tư Vũ nhìn anh vội vàng lái xe anh đi, lòng dâng lên một cỗ lo lắng, anh rời đi vội vàng như vậy có phải là xảy ra chuyện lớn không?

Đường Tư Vũ trở về nhà họ Hình, Tưởng Lam và cô nói chuyện tỷ mỉ về các chỉ tiết của đám cưới. Cô không có bất kỳ yêu cầu nào, nhưng Tưởng Lam hy vọng mọi thứ đều là đồ tốt nhất. Đường Tư Vũ có thể cảm nhận được sự coi trọng của họ đối với đám cưới này. Điều này khiến cô rất cảm động.

Bữa tối, Hình Liệt Hàn gọi về, buồi tối anh cần đi tiệc xã giao, không về ăn tối, bảo mọi người ăn trước. Đường Tư Vũ mơ hồ cảm thấy bất an, hơn nữa cô cũng thấy Hình Chính Đình dành thời gian gọi vài cuộc điện thoại, chắc là chuyện của công ty.

9h30 tối, lần này, cậu nhóc ồn ào đòi ngủ với Hình Nhất Nặc, Hình Nhất Nặc mang theo cậu nhóc, 9h30 đã ngủ rồi. Tưởng Lam nói với cô: “Để đó cho chúng tai Cháu cũng về nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng quá. Hình Liệt Hàn chắc về sớm thôi.”

“Vâng! Vậy cháu về trước.” Đường Tư Vũ gật đầu.

Cô lái xe đi ra ngoài. Vốn dĩ muốn quay lại công ty, nhưng nghĩ đến Hình Liệt Hàn, cô vẫn tháy lo lắng, điện thoại di động của cô có số của Hàn Dương, cô trực tiếp gọi qua.

“Alo, Đường tiểu thư à?” Hàn Dương ở đầu bên kia hỏi.

“Hàn Dương, bây giờ các anh đang ở đâu? Công ty xảy ra chuyện gì rồi à?”

“Có một đơn đặt hàng bị rò rỉ nghiêm trọng. Hình tổng hiện đang thương lượng vấn đề này với khách hàng.”

“Các anh ở đâu?”

“Ở khách sạn Thế Kỷ, Đường tiểu thư, cô muốn đến à?” Hàn Dương hỏi.

Đường Tư Vũ vốn không yên tâm, lúc này biết được Hình Liệt Hàn đang ở đó, trong lòng cô đương nhiên rất muốn qua, cô đáp: “Tôi sẽ qua đấy! Nhưng anh đừng nói với Liệt Hàn rằng tôi đang đến.”

“Đường tiểu thư, cũng hơi muộn rồi, cô thật sự muốn qua sao?” Hàn Dương hơi lo lắng nói.

“Tôi qua.” Đường Tư Vũ trả lời đầy kiên quyết, sau khi cúp điện thoại, xe của cô quay đầu ngay tại chỗ, lái về hướng trung tâm thành phó.

Đường Tư Vũ đến khách sạn lúc 10 rưỡi, Hàn Dương lo lắng cho cô, liền đứng ở cửa khách sạn đón cô. Đường Tư Vũ bảo anh lên xem Hình Liệt Hàn, cô ở đại sảnh chờ là được.

“Anh có biết họ nói chuyện thế nào rồi không?”

“Tôi không rõ lắm. Chỉ có Hình tổng và hai khách hàng cấp cao đang nói chuyện. Tuy nhiên, đã mấy lần mang rượu vào rồi.

Chắc hẳn những khách hàng đó đều là người có thể uống rượu. Có lẽ Hình tổng đang uống với họ.”

Đường Tư Vũ nghe vậy thì tim thắt lại, cô luôn không rõ tửu lượng của Hình Liệt Hàn như thế nào, cô lo lắng hỏi: “Tửu lượng của anh ấy thế nào?”

“Cô nói Hình tổng à? Tửu lượng của anh ấy rất tốt, nhưng gần đây anh ấy ít uống rồi, cũng không rõ lắm.” Hàn Dương cũng có chút lo lắng.

Đường Tư Vũ nhìn thời gian trên đồng hồ, đã gần mười một giờ, cũng không biết anh sẽ ở cùng hai khách hàng lúc nào, cô chờ ở sảnh, lòng lo lắng.

“Đường tiểu thư, để tôi lên xem trước, có tin tức gì sẽ gọi cho cô.”

“Được! Anh đi đi!” Đường Tư Vũ vội giục anh lên. Hàn Dương đi về phía thang máy.

Khi Hàn Dương đi lên, anh nhìn thấy hai khách hàng ngồi cùng Hình Liệt Hàn đi ra rồi, họ đang ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, rõ ràng là say rồi, trợ lý của họ đang dìu họ rời đi. Hàn Dương và họ ra hiệu một chút, rồi anh đẩy cửa bước vào căn phòng nơi họ ăn cơm.

Chỉ thấy Hình Liệt Hàn đang ngồi một mình trong phòng, tay ôm trán, bộ dáng dường như rất mệt.

“Hình tổng, anh thế nào rồi?” Hàn Dương ngửi thấy mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ người anh.

Hình Liệt Hàn khẽ thở dài ngắng đầu lên, đôi mắt dài hẹp đầy tơ máu, anh kéo cà vạt, môi cong lên: “Cuối cùng cũng giải quyết xong.”

“Hình tổng, để tôi dìu anh lên! Chúng ta về thôi.” Hàn Dương nói xong, vươn tay đỡ anh.

Đôi tay Hình Liệt Hàn chống lên mặt bàn đứng dậy, người run lên, Hàn Dương bước tói đố anh, Hình Liệt Hàn dựa vào anh ra ngoài vì anh thật sự say rồi.

“Những người này uống giỏi quá. Lần sau, phải gọi thêm vài người có thể uống rượu ở công ty chúng ta cùng đi.” Hình Liệt Hàn có chút chán nản nói.

Lúc này, Hàn Dương chỉ quan tâm đến Hình Liệt Hàn đang say xỉn, thậm chí còn quên thông báo cho Đường Tư Vũ.

Đường Tư Vũ đang đợi ở bên cạnh thang máy trong đại sảnh, trước tiên cô nhìn thấy thang máy đi xuống, hai người đàn ông nước ngoài khoảng bốn mươi tuổi được hai cấp dưới đỡ ra. Cả hai đều rất say. Tim Đường Tư Vũ trực tiếp thắt lại.

Chẳng lẽ họ chính là khách hàng của Hình Liệt Hàn?

Họ đều say như vậy, còn anh thì sao?

Đường Tư Vũ vô cùng đau lòng, mà đúng lúc này, cô nhìn thấy số thứ tự của thang máy đang thay đổi, từ tầng tám xuống thẳng tầng một, nhìn số 1 đang dừng lại, cô vội chăm chú nhìn cửa thang máy.

Cửa mỏ ra.

Bên trong Hàn Dương đang dìu một người đàn ông, không phải Hình Liệt Hàn thì là ai? Cà vạt của anh buông lỏng quanh cổ, đầu hơi cúi xuống, hình như anh đang rất say.

Hàn Dương nhìn thấy Đường Tư Vũ ở cửa thang máy, anh mới đột nhiên hô lên: “Đường tiểu thư…”

Hình Liệt Hàn nghe thấy tiếng hô của anh, lập tức kinh ngạc ngắng đầu lên, một đôi mắt đỏ rực đập vào trong ánh mắt lo lắng của Đường Tư Vũ.

Tròng mắt Đường Tư Vũ đỏ lên, người đàn ông này uống thành bộ dạng gì vậy?

Hình Liệt Hàn thấy rõ là Đường Tư Vũ, lập tức như khoe mẽ đẩy Hàn Dương ra, đứng thẳng người dậy, cố chấp tự tỏ ra bình tĩnh nói: “Sao em lại đến đây?”

Nói xong, Hình Liệt Hàn bước tới, muốn đi về phía cô, nhưng mới vừa đi được hai bước, thân thể anh đã run lên. Anh bổ nhào tới trước mặt Đường Tư Vũ, Đường Tư Vũ nhanh vươn tay ôm lấy eo anh, Hình Liệt Hàn cũng ôm cô thật chặt.

“Chúng ta về nhà thôi.” Đường Tư Vũ ôm eo anh, giọng nói có chút khàn, cổ họng cô hơi khó chịu, cô đau lòng muốn khóc.

Cô luôn thấy dáng vẻ cao quý phi phàm của anh, cũng thấy một mặt tự tin ung dung của anh, nhưng hiếm khi thấy một mặt mệt mỏi như vậy của anh.

Tuy rằng Hình Liệt Hàn mệt mỏi và say khướt, nhưng lúc này tâm trạng lại tốt đến bất ngờ, cười đơn thuần như một đứa trẻ: “Được! Về nhài”

Đọc truyện chữ Full