Chương 391 Tô Hi Tha Thứ “Vâng!” Hình Nhất Nặc vui vẻ gật đầu.
Sau bữa tối, Hình Liệt Hàn ở lại hướng dẫn Hình Nhất Nặc làm bài tập đến mười giò, Đường Tư Vũ ở sảnh phụ chờ anh, thằng bé thì theo ông bà nội đi ngủ.
Khoảng mười giờ tối, cả tòa biệt thự đều yên tĩnh. Hình Liệt Hàn nắm tay Đường Tư Vũ, ngồi vào trong xe, lái về hướng biệt thự của bọn họ.
Đi vào phòng khách, không gian chỉ có hai người, Đường Tư Vũ cảm thấy trong lòng hơi căng thẳng, cô nói với Hình Liệt Hàn: “Em uống thuốc rồi.”
“Ừm?” Hình Liệt Hàn lập tức kinh ngạc nhìn cô.
“Đêm qua.” Đường Tư Vũ nói.
Hình Liệt Hàn lập tức hiểu ra, anh vừa tự trách lại vừa đau lòng nhìn cô: “Loại thuốc này không thể uống nhiều, anh sẽ chuẩn bị đồ.”
Đường Tư Vũ mím môi cười: “Uống một lần không sao, sau này chú ý là được.”
Hình Liệt Hàn cúi đầu nhìn thời gian, đã mười rưỡi rồi, anh đang suy nghĩ gì đó.
Nhưng thật ra Đường Tư Vũ lại nhìn thấu được anh, cô che miệng cười: “Không phải anh muốn bây giờ đi mua đây chứ!”
Hình Liệt Hàn đúng là có ý nghĩ như vậy, nhưng nghĩ đến tối qua mới chạm cô, sợ cô không chịu nổi, anh liền thở dài: “Bỏ đi, ngày mai vậy!”
Đường Tư Vũ vẫn thông cảm nói tiếp: “Anh đi đi! Em chờ anh.”
Đáy mắt Hình Liệt Hàn hiện lên sự kinh ngạc và vui mừng, anh cúi người xuống ôm Đường Tư Vũ đang ngồi ở bàn dậy, hưng phấn xoay tròn một vòng tại chỗ, Đường Tư Vũ cũng bị sự vui mừng nhữ trẻ con này của anh làm cho tức cười.
Hình Liệt Hàn đặt cô lên ghế sô pha, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô: “Được, anh sẽ về ngay.”
Đường Tư Vũ ừ một tiếng, liền nhìn thấy bóng dáng anh bước nhanh ra cửa.
Đêm nay, quả nhiên không có làm người đàn ông này thất vọng, nhịn lâu như vậy, vừa mới bắt đầu thì làm sao anh có thể đè nén được.
Chỉ là lần này trong trạng thái tỉnh táo, tất cả trở nên dịu dàng mà có chừng mực, cũng khiến cho Đường Tư Vũ có thay đồi cực kỳ lớn đối với chuyện này… Ở phòng ngủ chính của Ôn Lệ Thâm, tất nhiên cũng là tình cảm dịu dàng quấn quýt, triền miên kéo dài.
Sau cơn mây mưa, Ôn Lệ Thâm nhìn Tô Hi ở trong lòng đã ngủ say, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Anh vẫn còn có việc giấu cô, hôm nay sự xuất hiện của Ôn Đại làm anh có chút lo lắng, tính tình Tô Hi ngay thẳng, một khi cô cho rằng anh lừa cô, cô nhất định sẽ cực kỳ tức giận.
Giống như lúc trước anh che giấu thân phận vậy, Ôn Lệ Thâm nhẹ nhàng hôn cô, khẽ gọi: “Hi Hi, buồn ngủ không?”
“Dạ… Buồn ngủ, làm sao vậy?” Tô Hi không mở mắt, chỉ là cong môi, hờn dỗi trả lời.
Ôn Lệ Thâm cũng biết cô mệt đến mức nào, vốn dĩ muốn nói với cô, nhưng nhìn thấy cô mệt đến như vậy, anh vẫn không nhẫn tâm quấy nhiễu giấc ngủ của cô.
Anh trầm giọng cười nói: “Không có gì, ngủ đi! Mai lại nói.”
Tô Hi nghe anh nói như vậy, ngược lại mở đôi mắt như đôi cánh bướm, phản chiếu ánh sáng trong suốt, cô nhìn anh: “Em còn có thể kiên trì được, có chuyện gì, anh nói đi! Em nghe đây!”
Ôn Lệ Thâm thấy cô chớp đôi mắt lim dim, anh đau lòng vén sợi tóc trên trán cô, trầm giọng nói: “Hi Hi, anh lừa em một chuyện.”
Ánh mắt Tô Hi khẽ trừng lên, sau đó lại nheo lại, nâng cằm đáng yêu nhìn anh: “Lừa em chuyện gì?”
“Anh đã từng có bạn gái.” Ôn Lệ Thâm vẫn là nói sự thật, nói ra rồi anh giống như phạm nhân chờ xét xử, chờ Tô Hi nổi giận.
“Vậy sao? Quan hệ qua lại tới bước nào rồi?” Tô Hi nghiêng đầu cười hỏi, bởi vì cô quá kinh ngạc, không biết phải vặn hỏi như thế nào, chỉ có thể vui đùa chất vấn.
Ôn Lệ Thâm giật mình kinh ngạc nhìn cô, thành thật trả lời “Không sâu, chỉ nắm tay thôi.”
“Thật sao? Lần này anh không lừa em chứ!” Tô Hi thầm thở phào trong lòng, thật may là không giống như cô nghĩ, nếu không, cô thật sự không biết mùi vị sẽ như thế nào.
“Không có.” Ôn Lệ Thâm nghiêm túc trả lời: “Em không tức giận sao?”
Tô Hi nằm xuống, chui vào khuỷu tay anh trách móc: “Sáng mai chuyển một triệu vào thẻ của em thì em sẽ không giận.”
Cách trả lời đáng yêu như thế làm cho Ôn Lệ Thâm hơi ngạc nhiên, sau đó anh bật cười: “Anh cho em một trăm triệu.”
Tô Hi vẫn cố chấp nói: “Không cần, một triệu là được rồi, sau này anh lại lừa em thì sẽ tăng giá.”
Ôn Lệ Thâm cười, lấp kín đôi môi đỏ mọng của cô: “Đều của em hết, tất cả mọi thứ của anh đều là của em, em làm chủ.”
Tô Hi ôm anh, thực ra lúc nãy trong lòng cô cũng hoảng hốt, cũng ghen tới cực điểm, nhưng mà yêu một người là sẽ cúi đầu khuất phục, mà cô, cũng đã học được cách cúi đầu.
“Anh là của em, đời này đều của em.” Tô Hi ôm anh, vùi đầu vào trước ngực anh, bá đạo ra lệnh.
Lúc nãy Ôn Lệ Thâm không thấy cô tức giận, nhưng nghe những lời này của cô, anh mới phát hiện, thực ra cô ghen muốn chết, anh nghiêm túc kề sát bên tai cô nói: “Anh là của em.”
Đêm nay, Tô Hi vẫn ngủ vô cùng yên tâm, chỉ là trong giấc mơ có làm một chuyện, cô cướp Ôn Lệ Thâm từ tay một người phụ nữ khác. Cuối cùng, cô cướp được anh như ý muốn, giấc mơ cũng xem như tốt đẹp.
Còn mười mấy ngày nữa là đến hôn lễ, trong quá trình đếm ngược, sau khi Ôn Lệ Thâm thức dậy, trước tiên bèn tới công ty, buổi chiều cùng cô đi đến biệt thự tổ chức hôn lễ lần này, hôn lễ của bọn họ tổ chức ở trong một biệt thự của khách sạn năm sao. Bao trọn gói cả khách sạn, mở tiệc chiêu đãi ba ngày, vô cùng long trọng.
Tô Hi cũng mời mấy chị em thân thiết làm phù dâu, cô có sáu phù dâu, mà năm nữ nghệ sĩ được mời khác cũng rất vinh dự đến dự đám cưới của cô.
Khoảng mười giờ, Tô Hi đang ở trên sô pha lật xem kiểu dáng đồ lưu niện, cô chợt nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, Tô Hi hơi run sợ, chẳng lẽ Ôn Lệ Thâm về rồi sao?
Tô Hi buông quyền sách trên tay xuống rồi đi ra, vừa đến cửa liền nhìn thấy chỗ bậc thang, một bóng dáng phụ nữ cao gầy đang từ từ bước tới, khi ánh mắt hai người phụ nữ chạm nhau đều cùng sửng sốt vài giây.
Tô Hi càng thêm khiếp sợ, bởi vì người phụ nữ vừa đi tới chính là người phụ nữ lần trước cô gặp ở cửa hàng, sao lại trùng hợp như vậy? Mà tại sao cô ây lại có mật mã của?
Cô ấy là aï?
Ôn Đại thấy Tô Hi ở đây, trái lại cô ta không hề kinh ngạc, hôm nay cô ta tới đây chính là muốn gặp cô ấy. Lúc nãy ở dưới tầng, cô ta vốn dĩ muốn ấn chuông cửa, nhưng mà cô ta thử ấn mật mã của Ôn Lệ Thâm, thế mà ba năm rồi vẫn không thay đổi, vẫn giống như trước.
Thực ra Ôn Lệ Thâm không thay đổi mật khẩu chính là vì sớm đã buông xuống những tình cảm với cô lúc trước, cho nên anh không cần phòng bị gì cả, ngược lại là thản nhiên. Nhưng ở trong mắt Ôn Đại, cách làm của Ôn Lệ Thâm như vậy có phải có nghĩa là vẫn vương vấn tình cũ với cô ta không?
Mọi thứ so với ba năm trước đều không thay đổi? Giống như ống đựng bút mà cô ta tặng, còn có chìa khóa của căn biệt thự, anh ấy đều giữu lại vì cô taI “Cô là ai? Sao cô lại tới đây?” Tô Hi hỏi trước, một lần nữa đánh giá người phụ nữ này.
Ôn Đại cười: “Sao vậy? Lệ Thâm chưa từng nói với cô về tôi sao?”