TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu
Chương 426

Chương 426: Suy Nghĩ Sinh Con Thứ Hai

Tuần trăng mật của Tô Hi do công ty của Ôn Lệ Thâm có việc cấp bách mà bị ép kết thúc trước thời hạn, ba ngày sau họ liền bay thẳng về nước.

Xuống máy bay, Ôn Lệ Thâm về công ty xử lý công việc. Tô Hi cũng có một đoạn thời gian không đoàn tụ với gia đình, cô được tài xế đưa về nhà mẹ.

Ở trên đảo, tuần trăng mật của Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ vừa mới bắt đầu, mỗi ngày chơi cùng con, còn bơi lặn tản bộ ở biển cạn bên cạnh, mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ.

Chỉ là trong nhà dù sao cũng chỉ có một cậu nhóc, có chút cô đơn, có lúc Hình Nhất Nặc bị ép về phòng làm bài tập, Ôn Lương Diệu mỗi ngày sẽ gọi video giao bài tập, cũng sẽ dạy cho cô bé.

Hình Nhất Phàm cũng có bài tập, nên mỗi lần Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn dắt tay cậu nhóc đi chơi, nhìn bóng dáng lẻ loi của cậu mà Đường Tư Vũ có chút áy này.

Cô thấy trên mạng người đẻ con thứ hai cũng rất nhiều, bình thường cách hai năm thì sẽ sinh bé thứ hai, lúc trước cô chưa từng nghĩ sinh đứa thứ hai.

Nhưng bây giờ cuộc sống sau kết hôn khiến cô an định lại thoải mái. Cô cảm thấy nên sinh cho con trai một người em mới được, nếu không sau này họ già đi, con chỉ có một người vậy thì quá cô đơn rồi.

Cả bờ biển đều được cậu nhóc một mình bao hết, hai vợ chồng Đường Tư Vũ đang ngồi nghỉ ngơi dưới ô che nắng, cậu nhóc lại vô cùng vui vẻ mà cầm cái xô nhỏ chơi cát, một lúc đồ đi đồ lại, đang đắp nhà cát.

Thích chơi cát có lẽ là tính bẩm sinh của trẻ con đi! Cậu nhóc chơi suốt một tiếng, cũng không kêu mệt.

Đường Tư Vũ cũng mặc cậu chơi, để cậu tự dùng trí não, muốn làm gì cũng được, không kiểm chế hành động của cậu.

Hình Liệt Hàn nghỉ một lát rồi đứng dậy chơi cùng con trai. Một lớn một nhỏ trên bãi biển, khung cảnh vô cùng ấm áp.

Đường Tư Vũ cầm cốc nước ngọt, trong lòng dâng lên một cảm giác mãn nguyện.

Chuyện sinh con thứ hai, cô định buổi tối đóng cửa lại rồi thương lượng với người đàn ông nhà mình một chút.

Trong phòng cao nhất căn biệt thự, phong cách trang trí màu đỏ hồng, là màu Hình Nhất Nặc thích nhất, có điều lúc này cô chính là một người khổ sở.

Cô vừa làm xong bài tập, máy tính của cô truyền tới tiếng gọi video, không phải là Ôn Lương Diệu thì là ai chứ?

Lại tới thời gian dạy học qua video.

Cô vươn tay nhấn nút kết nối. Dưới ánh đèn nền vàng tối, khuôn mặt anh tuấn trắng trẻo của Ôn Lương Diệu xuất hiện trên màn hình. Anh chắc là vừa tắm, tóc đen trên trán vẫn còn ướt.

Làm cho hai hàng lông mày đen nhánh hếch lên của hắn càng dễ nhìn hơn, giống như vầy mực lên vậy.

“Cô nhóc, đang làm gì vậy?” Ôn Lương Diệu cầm ly nước uống, ánh mắt nhìn qua bên này.

Hình Nhất Nặc chống cằm, bĩu môi: “Còn có thể làm gì, đang làm bài tập anh giao đấy! Tại sao mỗi ngày anh đều giao cho em bài tập làm không hết vậy chứ?”

“Em là người sắp lên lớp 12 rồi, không học hành đường HSo được? Bài tập gửi qua cho anh chưa? Anh lập tức kiểm tra cho em, thuận tiện giảng giải cho em.

“Vâng! Được, gửi cho anh, em đi rửa cái mặt một chút.” Hình Nhất Nặc nói xong thì gửi bài tập qua mail cho anh.

Ôn Lương Diệu bên kia nhận được rồi, mắt anh nhìn bài tập, nhưng lúc Hình Nhất Nặc đứng dậy thì lại nhìn chằm vào hình dáng thon thả của cô trên màn hình một lát.

Hình Nhất Nặc đi vào phòng tắm, làm bài tập luôn khiến cô đau cả đầu, rửa nước lạnh sẽ khiến cô thoải mái hơn chút.

Cô rửa mặt, hất nước lên trên khuôn mặt non nót của mình, đột nhiên lực mạnh một cái, bọt nước bắn lên trên cổ áo cô, cảm giác ướt sũng khiến cô rất không thoải mái.

Cô liền vươn tay cởi cái áo T-shirt bên ngoài bị ướt ra ném vào trong giỏ đựng quần áo giặt, cô mặc một chiếc áo ba lỗ thiếu nữ, cầm khăn mặt lau khô mặt, cô liền đi ra chuẩn bị tìm áo thay.

Cô hoàn toàn đã quên trên màn hình máy tính cô đang mở đó, có một người đàn ông đang ở bên kia ống kính kiểm tra bài tập cho cô.

Ôn Lương Diệu đang chăm chú xem bài tập của cô, không phát ra tiếng động nào, mà đầu bên kia màn hình lại truyền tới tiếng động.

Ánh mắt của anh không kìm được mà nhìn qua một cái. Nhìn một cái mà khuôn mặt đẹp trai của anh liền ngắn ra. Chỉ thấy Hình Nhất Nặc chỉ mặc một cái áo ba lỗ nhỏ màu đen đi ra.

Cô lấy một cái áo T-shirt từ trong tủ quần áo ra, nhưng lại không mặc vào, vì cảm giác mặc áo ba lỗ như vậy quá thoải mái, quá mát rồi!

Vào lúc này trong căn phòng yên tính truyền tới tiếng ho khẽ mất tự nhiên của một người đàn ông, ngữ khí có chút trách móc mà vang lên: “Sao không mặc quần áo đường hoàng?”

Hình Nhất Nặc liền giật mình, sau đó cô mới chậm trễ mà nhớ tới dáng vẻ lúc này của mình.

“Á…” Cô liền cầm chiếc áo T-shirt trốn ở phía ngoài ống kính.

“Anh… anh không được nhìn.” Hình Nhất Nặc tức giận mà kêu lên với người đàn ông bên kia ống kính.

Ôn Lương Diệu hết sức vô tội, lại có chút buồn cười: “Là tự em cởi áo lung tung, còn trách anh?”

Hình Nhất Nặc đỏ bừng mặt, vội mặc áo T-shirt vào, chỉnh sửa chỉnh tề mới ngồi xuống trước mặt người đàn ông bên kia ống kính, đỏ mặt mà ép hỏi: “Anh lúc nãy đều thấy hết rồi2″ “Nhìn thấy cái gì?” Khuôn mặt sạch sẽ của Ôn Lương Diệu phản chiếu trên màn hình, ngay cả mắt anh cũng không ngẳắng lên.

Cô liền ấp úng: “Chính là… chính là bộ dạng lúc nãy của em đấy! Anh có phải đã thấy hết rồi không?”

“Con gái nhỏ thì có gì mà nhìn chứ?” Ôn Lương Diệu ngấc đôi mắt sâu xa lên, ánh mắt đó giống như không xem cô là phụ nữ vậy, ở trong mắt anh cô chẳng qua chỉ là một bé gái chẳng có gì để nhìn.

Hình Nhất Nặc liền ngây ngốc mất mây giây, có chút không phục mà nói: “Năm nay em đã mười bảy tuổi rồi, em sắp thành người lớn rồi.”

“Ở trong mắt anh em chỉ là một đứa trẻ.”

Ôn Lương Diệu cố ý chọc cô.

“Đứa trẻ? Đúng, anh ở trong mắt em, anh chính là một ông chú.” Hình Nhất Nặc cũng không khách khí mà trả lời.

Vẻ mặt của người đàn ông đối diện đang xem bài tập có chút chững lại, ngắng đầu nhìn cô: “Ông chú? Anh già vậy sao?”

“Có! Anh ở trong mắt em, rất già.” Hình Nhất Nặc lấy việc đả kích anh làm vui.

Thực ra khuôn mặt này của Ôn Lương Diệu, tuần tú trắng trẻo, có một loại cảm giác dịu dàng như nước, trẻ tuổi, lại có cảm giác vẻ đẹp của thời gian.

Ôn Lương Diệu có chút bất lực mà cười: “Anh vốn lớn hơn em máy tuôi.”

Vào lúc này điện thoại hắn vang lên, anh cầm lấy nhìn một cái, liền dịu dàng bắt máy ngay trước mặt Hình Nhất Nặc: “A lô!

Cô giáo Đường, có chuyện gì sao?”

Hai tai Hình Nhất Nặc trực tiếp dựng lên, cô giáo Đường? Giáo viên tiếng anh của cô?

Một cô giáo trẻ du học về nước, vô cùng xinh đẹp lại có tài. Hình Nhất Nặc nhìn chằm màn hình, chỉ nghe thấy Ôn Lương Diệu nhìn cô một cái, nói: “Anh nghe điện thoại chút.”

Nói xong anh liền cầm điện thoại rời khỏi ống kính, giống như có lời riêng tư gì với cô giáo Đường này vậy.

Đọc truyện chữ Full