Chương 467: Vợ Chồng Ngọt Ngào
“Tôi muốn 500 vạn, hai người các cô muốn giết Tô Hi nhưng lại kéo tôi chịu tội thay, tôi mới không ngu như vậy. Nếu cô không đưa tôi, tôi sẽ hủy khuôn mặt này của cô.”
“Anh… anh đừng kích động, chuyện này chúng ta có thể từ từ bàn bạc. Tiền không thành vấn đề, anh mau cất dao vào đi.”
Diệp Lạp Lạp thật sự sợ hãi, bây giờ cô ta đúng là sợ bản thân mình bị hủy nhan sac: “Vậy bây giờ mau chuyển tiền vào tài khoản cho tôi, 500 vạn, không được thiếu một đồng.”
“Tôi làm gì có tiền. Tôi bây giờ đến bản thân mình còn sống ở chỗ này thì làm sao có tiền đưa cho anh chứ?” Diệp Lạp Lạp chỉ đành nói thật: “Tôi không có tiền.”
“Các người… không có tiền mà cũng dám gạt tôi.” Nói xong, Lưu Siêu tức giận vung dao lên, chuẩn bị xin tí máu trên người cô ta. Diệp Lạp Lạp ôm mặt thét lên, mà chính vào lúc này, từ bụi cây bên cạnh đột nhiên ánh sáng bùng lên, xung quanh ít nhất có sáu nhân viên cảnh sát lập tức hành động.
Lưu Siêu nhìn những người vây xung quanh, thì ngây ra như phỗng.
“Cảnh sát đây, ném đao xuống, giơ hai tay “
lên” Mấy họng súng đen ngòm đang nhắm vào Lưu Siêu, anh ta sợ đến mức con dao trên tay tuột xuống và rơi xuống đất.
Nhưng Diệp Lạp Lạp được cứu vớt lại hoàn toàn không có cảm giác vui mừng vì được cứu sống, ngược lại vẻ mặt cô ta càng tái nhợt hơn gặp phải quỷ. Cô ta dường như nhìn thấy con đường phía trước còn đáng sợ hơn là bị hủy hoại dung nhan.
Lưu Siêu cũng há hốc miệng, anh ta không nghĩ tới chỉ vì sự xốc nổi của mình đã chọc đến nhiều cảnh sát như vậy. Hơn nữa, lúc này nhìn khoảng cách giữa anh ta và mấy người cảnh sát kia, anh ta cũng đoán được, hết thảy mọi chuyện mà anh ta vừa nói lúc nãy đều đã được ghi âm lại.
Lần này anh ta còn chỗ nào để phản bác nữa đây?
Sau khi nhân viên cảnh sát bước lên trói Lưu Siêu lại, Diệp Lạp Lạp giả vờ sợ sệt, nắm tay của nhân viên cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, cảm ơn các anh đã kịp thời cứu tôi. Nếu các anh không xuất hiện kịp thời thì hậu quả khó lường. Anh ta là hung thủ giết người, các anh đừng bỏ qua cho anh ta.”
Nhân viên cảnh sát lạnh lùng rút tay ra liếc nhìn cô ta nói: “Cô Diệp, cũng mời cô đi theo chúng tôi một chuyến. Cô cũng là một trong những người tình nghi có liên quan đến chuyện này, chúng tôi cần sự phối hợp của cô.”
Sắc mặt Diệp Lạp Lạp trở nên trắng bệch, cô ta lắc đầu: “Không phải tôi, tôi không GÓI “Chuyện này không chỉ có cô, mà còn người bạn Hoàng Tương Dao của cô nữa.
Bây giờ, các đồng nghiệp của chúng tôi đã đi đến đó mời cô ta cùng trở về đồn cảnh sát điều tra rồi.”
Diệp Lạp Lạp và Lưu Siêu bị còng lại bắt lên xe cảnh sát. Trên xe cảnh sát cả hai cùng im lặng không nói gì.
Còn Hoàng Tương Dao bị cảnh sát đến tận nhà dẫn đi. Cô ta rất không tình nguyện còn lớn tiếng nói muốn mời luật sư, thậm chí cô ta còn nghĩ cách có thể thoát thân nhưng lại không biết bên chỗ Lưu Siêu kai đã khai ra toàn bộ từ lâu rồi.
Trong phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát, Lưu Siêu là người bị thẩm vấn đầu tiên.
Đương nhiên Lưu Siêu đẩy mọi trách nhiệm lên đầu hai người phụ nữ kia. Anh ta thành thật thú nhận lúc đầu là bọn họ tự tìm tới cửa, còn nói muốn xử chết Tô Hi.
“Đây là nguyên văn của hai cô ta? Hai người bọn họ muốn cô Tô Hi chết?”
“Đúng, trước đây hai người đó là kẻ thù sống chết của Tô Hi. Bây giờ Tô Hi đã gả cho ông chủ của bọn họ, bọn họ sợ Tô Hi sẽ trả thù, sẽ cướp hết mọi thứ của bọn họ cho nên muốn giết cô ấy trước để chấm dứt tai họa về sau.”
“Có chứng cứ không?”
“Tôi chính là nhân chứng, những lời nói của tôi đều là sự thật.” Lúc này Lưu Siêu cực kỳ phối hợp.
Tiếp theo, đồn cảnh sát suốt đêm chia ra thâm vấn Diệp Lạp Lạp và Hoàng Tương Dao, hai người bị thầm vấn riêng. Dưới sự thầm vấn gắt gao của cảnh sát, cả hai phải thú nhận tội ác.
Khoảng chín giờ sáng, điện thoại di động của Ôn Lệ Thâm vang lên, cảnh sát trưởng đích thân gọi điện thoại nói về việc đã giải quyết nhanh chóng vụ án tối qua, giọng điệu của anh ta rất cung kính.
Ôn Lệ Thâm không ngạc nhiên khi vụ án này được giải quyết, anh cảm ơn cảnh sát và yêu cầu họ đưa ra phán quyết cuối cùng. Anh tin rằng cảnh sát sẽ xử lý tốt vấn đề này.
Và hai người phụ nữ xấu xa kia cũng sẽ phải trả giá xứng đáng.
Tô Hi nghe được chuyện này, cũng hả hê lòng người, so với việc cắm bọn họ diễn thì ăn cơm tù càng thích hợp với bọn họ hơn.
“Đây gọi là quả báo nhãn tiền, tự chuốc họa vào thân.” Tô Hi không khỏi thở dài.
Ôn Lệ Thâm vươn tay ôm lấy cô: “Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, anh vẫn còn sợ.”
Tô Hi biết anh đang ám chỉ điều gì, cô quảng tay qua cổ anh, hôn lên má anh: “Anh đừng lo, sau này em sẽ cẩn thận.
Chuyện này sẽ không xảy ra nữa đâu.”
“Tốt nhất là như vậy.”
“Vậy… vậy em bảo đảm, sau này em sẽ đóng phim ít lại, chuyên làm công việc hậu trường thôi.”
“Làm bà chủ của công ty anh, em thấy thế nào?”
“Chậc… Em cảm thấy áp lực sẽ khá lớn.”
Ngoài miệng Tô Hi nói vậy nhưng trong lòng ngọt chết đi được.
“Đừng sợ, ông xã của em sẽ đứng sau lưng chỉ dạy cho em. Từ nay về sau công ty của anh sẽ giao cho em quản lý, thỏa mãn nguyện vọng làm bà chủ của em.”
“Thật sao? Vậy anh không được hối hận đấy!”
“Tuyệt không hồi hận.” Ôn Lệ Thâm cong môi cười, vươn tay đỡ gáy cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng:” Em cũng không được hối „ hận.
Tô Hi ôm lấy anh cười lớn: “Có một người chồng đẹp trai và giàu có như vậy, em hồi hận làm gì? Em không hối hận!”
Ôn Lệ Thâm tức giận nhìn cô: “Em chỉ nhìn thấy những thứ bề ngoài của anh?”
Tô Hi chớp mắt, vội vàng lấy lòng: “Trừ anh ra, em đi đâu tìm được một người chồng chiều chuộng, yêu thương em như vậy đây?”
Lúc này Ôn Lệ Thâm mới hài lòng, vừa lúc điện thoại của Tô Hi vang lên, cô cầm lên xem, là mẹ cô gọi tới.
“Là của mẹ em gọi tới, để em nghe trước đã.” Tô Hi vội vàng nhắn nút nghe: “A lô, mẹ à?”“
“Hi Hi, Lệ Thâm có ở đó không?”
“Mẹ, không phải mẹ tìm con sao?”
“Mẹ tìm Lệ Thâm có việc một chút.”
“ÒI” Nói xong, Tô Hi có vẻ không không muốn nhưng vẫn đưa điện thoại cho người đàn ông nào đó: “Mẹ em nói muốn gặp anh.”
Ôn Lệ Thâm không dám chậm trễ vội nghe liền: “Mẹ à, con là Lệ Thâm.”
“Ôi! Lệ Thâm à! Đã lâu không gặp rồi, lúc nào thì con về nhà chơi một lát?”
“Hôm nay cũng được, con sẽ về cùng Tô Pi5h “Được, về nhà ngồi chơi một lát! Vừa vặn mẹ có chuyện muốn nhờ con.”
“Mẹ, mẹ nói đi ạ!”
“Là như vậy, con và Tô Hi cũng đã kết hôn rồi. Cho nên bây giờ mẹ chỉ lo lắng cho Tô Thấm. Con xem thử bên cạnh con có ai thích hợp thì giới thiệu cho Tô Thắm hộ mẹ, hoặc là xem mắt gì đó cũng được.”
Gương mặt tuần tú của Ôn Lệ Thâm hơi ngắn ra, sau đó anh mỉm cười: “Đúng là con cũng có mấy người bạn như vậy.”
“Vậy thì tốt. Tối nay con cùng hẹn về nha ăn cơm đi.” Lý Thiến cực kỳ nhiệt tình.
Sau đó cảm thấy không đúng lại sửa lại nói: “Như vậy đi! Con cứ hẹn lần lượt từng người đến đây, tránh cho bọn họ đến một lượt sẽ rất lúng túng.”
“Hả! Dạ được! Mẹ, tối nay con sẽ dẫn một người bạn về.”
Tô Hi ở bên cạnh cũng sán tới gần lắng nghe, cô không nhịn được che miệng cười trộm. Lần này thì chị hai gặp họa rồi.