Chương 478: Trở Thành Người Rảnh Rỗi.
Tô Thám lúc này quên hết cái đau, chỉ thấy ưu phiền, sao có thể không cần thận như này chứ? Đi đứng cần thận cũng phải ngã thành thế này.
Nhưng mà, cô sẽ bị ngã, trách nhiệm lớn nhất chính là người đàn ông này, được thôi! Cô tất nhiên sẽ không trách anh, Tô Thắm cắn môi đỏ mọng, càng ngày càng buồn bực, bản thân xưa nay tỉnh táo lý trí giờ sao lại tiêu biến đâu mắt rồi.
Rất nhanh, Hiên Viên Thần liền mang một hòm thuốc đến, mở ra, bên trong có vải xô và nước khử trùng để xử lý đơn giản cho loại vét thương này.
“Tôi muốn rửa vết thương cho cô, cô kiên nhẫn chút, có thể sẽ đau.” Hiên Viên Thần nói xong, vặn mở một bình thuốc, rửa đầu gối trái cho cô trước, quả nhiên, nước thuốc xối xuống miệng vết thương, Tô Thắm đau đến vội cắn mu bàn tay mình, thở hồn hến.
Trong căn phòng yên tĩnh, cô lại thở dốc như vậy, khiến người đàn ông cúi thấp xuống, đôi mắt co lại, yết hầu âm thầm lăn Vài cái.
Xử lý nốt đầu gối bên kia, Tô Thắm tiếp tục thở dốc, hàm răng trắng tỉnh cắn mu bàn tay, tóc dài tán loạn xõa tới ngực, thật sự là đang dụ anh phạm tội.
Hiên Viên Thần ngắng đầu, ánh mắt càng thâm sâu khó lường, Tô Thám chạm vào ánh mắt anh liền vội vàng không cắn mu bàn tay nữa, mu bàn tay cô để ở mép giường hiện rõ hai vết răng cắn, ánh mắt người đàn ông nhẹ nhàng quét một lượt, lặng lẽ băng bó hai đầu gối đáng thương cho cô.
Băng bó xong, Tô Thâm cảm kích lên tiếng: “Cảm ơn tổng thống.”
Hiên Viên Thần sắp xếp lại hòm thuốc rồi đứng lên: “Lần sau lên cầu thang cần thận một chút.”
Tô Thắm không dám đối diện với anh, cô chăm chú gật đầu: “Được! Tôi nhất định sẽ chú ý!”
Tô Thấm thấy anh ra ngoài mới thở phào một hơi, cô lúc này không dám động gì nữa, cô lo sẽ ảnh hưởng đến công việc của mình.
Còn chưa đến hai phút, ngoài cửa phòng cô lại truyền đến hai tiếng gõ cửa, Tô Thắm vừa mới nằm xuống liền lập tức ngồi dậy nghiêm chỉnh, cửa bị đẩy ra, Hiên Viên Thần bưng một cốc nước đến, trong lòng Tô Thấm đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Anh vậy mà vẫn nhớ cô muốn uống nước.
Hiên Viên Thần thấy cô ngòi liền nở một nụ cười: “Sao không nằm xuống nghỉ ngơi?”
“Thì ngủ rồi.” Tô Thắm mím môi đáp, lúc này cô chú ý tới chỗ cái cốc trước mặt, đó không phải là cái cốc mà cô vừa làm rơi, mà là một cái cốc thép tỉnh xảo cực kỳ, đây là… Cốc của anh.
Nhưng người đàn ông có vẻ như không quan tâm những thứ này, anh đại khái là xuống tầng uống nước, sau đó anh cầm cốc nước lên lầu cho cô.
Hiên Viên Thần rời đi, để lại cái cốc trên bàn, Tô Thắm nuốt một ngụm nước bọt, cô có thê uống cốc của anh sao?
Do dự vài giây, Tô Thám cầm cóc lên, giả bộ đây không phải là cốc của anh, uống hai ngụm nước, rõ ràng nước uống vào là lạnh, nhưng tại sao mặt cô lại nóng lên vậy chứ?
Sáng sớm.
Tô Thắm cố nén khó chịu, đi vào phòng tắm lau một cái rồi đi ra, Vết thương không thể dính nước, cô chỉ có thể lau người, cô thay một chiếc quần tây, che đi chỗ băng bó lại, cũng để mọi người không nhìn ra.
Chỉ là cô bước đi không được tự nhiên như mọi ngày, Tô Thắm tưởng rằng hôm nay Hiên Viên Thần sẽ đến văn phòng làm việc, nhưng ăn sáng xong, Hiên Viên Thần nói với cô: “Hôm nay tôi không đến văn phòng làm việc, tôi sẽ bảo Lý Sâm mang tài liệu đến, cho cô nghỉ một ngày.”
“Ngài tổng thống, tôi không sao, tôi có thể làm việc.” Tô Thắm không thích quá yếu đuối, cô hoàn toàn có thể làm việc.
“Chân bị thương như vậy thì đừng cố miễn cưỡng nữa.” Hiên Viên Thần bình tính nói.
Đúng lúc Diệp Đông mang hai cốc sữa đến, nghe thấy Hiên Viên Thần nói, anh liền quan tâm nhìn Tô Thắm: “Tiểu Thắm, chân em làm sao vậy?”
“À, tối hôm qua lên lầu không nhìn rõ đường nên bị ngã một chút, không nghiêm trọng.” Tô Thấm có chút chột dạ nói, là không thấy rõ đường hay do lòng cô hỗn loạn nên tự ngã?
Tô Thắm tuyệt đối sẽ không thừa nhận điểm này.
“Buồi tối xuống lầu bật đèn lên sẽ an toàn hơn.” Diệp Đông căn dặn một tiếng.
Tô Thám đáp lại một tiếng, nhìn về phía Viên Hiên Thần, anh đang cắt bánh mì một cách ưu nhã, dường như lời anh vừa nói không cho phép cô phản đối.
Tại nơi làm việc bên kia, Đoạn Tử Hiên đến đợi từ bảy rưỡi đến chín giờ vẫn không thấy Tô Thắm đến làm việc, điều này làm anh vô cùng nghỉ hoặc.
Đây là Tô Thắm đang tránh anh sao?
Đoạn Tử Hiên giờ đây chỉ muốn tìm một lý do có thể gặp Tô Thám, nhắc nhở cô đừng mê muội vị trí đệ nhất phu nhân mà chịu tổn thương.
Chỉ là Đoạn Tử Hiên đợi cả một ngày vẫn không gặp được Tô Thắm, mà hôm nay ngài tổng thống cũng không đến văn phòng làm việc, điều này làm Đoạn Tử Hiên suy đoán, khả năng là Tô Thắm đến chỗ tổng thống xử lý công việc rồi.
Cái này khiến Đoạn Tử Hiên càng lo âu hơn nữa.
Tô Thắm hôm nay thực sự rảnh rỗi đến hoảng sợ, Hiên Viên Thần ở thư phòng xử lý công việc, Lý Lâm luôn ở bên cạnh giúp đỡ, cũng không gọi cô làm cái gì, Diệp Đông còn đặc biệt làm trà chiều mang lên cho cô, Tô Thắm cảm giác được yêu thương trong lo sợ.
Cô ở đây không phải để hưởng thụ, cô đến để làm việc mài Cuộc sống như thế này khiến cô hoảng loạn bất an, lo sợ mình sẽ bị sa thải.
Hơn nữa trong từ điển của cô không có hai chữ “lười biếng” này.
Một ngày cứ như vậy mà trôi qua, Tô Thắm ngồi trên ghế sofa trước cửa số đọc sách, ngoài cửa số đã là cảnh thưởng hoàng hôn. Lúc này, toà nhà tổng thống đã bật đèn sáng trưng, Diệp Đông đang chuẩn bị cơm tối, Lý Sâm đi về, Hiên Viên Thần kết thúc một ngày làm việc của anh .
Lúc ăn tối, bầu không khí rất yên tĩnh, dưới ánh sáng của đèn thủy tinh, bóng của Tô Thắm và Hiên Viên Thần bao phủ nhau.
“Đầu gối còn đau không?” Hiên Viên Thần quan tâm hỏi một câu.
Tô Thám vội lắc đầu: “Hết đau rồi.”
Hiên Viên Thần cong môi nở nụ cười: “Chưa thấy nhân viên nào như cô, được nghỉ mà không vui sao?”
Tô Thắm mím môi ngước đôi mắt trong như nước cất nhìn anh nói: “Tôi tới để làm việc chứ không phải đến để hưởng thụ ngày nghỉ, anh cho tôi làm việc tôi sẽ càng vui vẻ.”
“Được rồi! Bắt đầu từ ngày mai cô quay trở về làm việc đi!” Hiên Viên Thần bất đắc dĩ nhìn cô.
Tô Thắm mím môi cười, tiếp tục ăn cơm, bên cạnh Hiên Viên Thần lúc này là cái cốc thuộc về anh mà hôm qua Tô Thắm đã uống, lúc này, anh đang cầm cốc uống trà.
Đôi mắt sáng rực rỡ của Tô Thám lóe lên tia xấu hồ, tối qua cô khát quá nên đã uống hết nước trong cốc anh mang đến.
Giờ nhìn cái cốc trong tay anh, lòng cô bỗng nhiên có chút cảm giác khó diễn tả bằng lời.
Ăn cơm xong, lúc Diệp Đông dọn dẹp, Tô Thám định đến giúp một tay nhưng bị anh ngăn cản.
“Tiểu Thắm, em cứ nghỉ ngơi đi, chuyện như thế này cứ để anh.”
Tô Thắm bắt đắc dĩ cười cười, bây giờ cô còn có thể làm gì chứ? Cô khẩn cầu muốn làm chút chuyện gì đó đền bù cho sự áy náy của bản thân. Đúng lúc này điện thoại trong tay Tô Thắm kêu lên, cô cầm lên nhìn, là số lạ gọi đến.
Viên Hiên Thần đang ngồi trên ghế sopha uống trà ngước mắt nhìn sang, Tô Thám vội nghe điện thoại: “Alo, xin chào.”
“Tô Thám, là anh” Giọng nói ôn nhu của Đoạn Tử Hiên truyền đến.