TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu
Chương 485

Chương 485: Ở Phía Sau Quan Tâm

Tô Thám từ trên sô pha đứng lên, nhẹ nhàng đi về phía phòng làm việc, đứng ở cửa, cô gõ nhẹ lên cửa, một giọng nam trầm thấp từ bên trong truyền đến: “Mời vào.

Tô Thắm vừa đầy cửa vảo, dưới ánh đèn được điều chỉnh thành màu vàng dịu, thấy bóng dáng thon dài của người đàn ông vẫn ngồi đó, trên tay vẫn còn đang ký tên, trái tim Tô Thắm lập tức thắt lại.

“Tổng thống, ngài vẫn chưa làm xong sao?” Tô Thắm quan tâm hỏi.

“Ừ! Còn một chút nữa, cô đi ngủ trước đi!”

Hiên Viên Thần ngẩng đầu nhìn, dưới ánh đèn, vằng trán anh lọ rõ vẻ mệt mỏi.

Tô Thấm chớp mắt, khuyên nhủ: “Vậy ngài cũng đi nghỉ ngơi sớm một chút!”

Hiên Viên Thần cong môi cười khẽ đáp: “Được rồi! Đi thôi!”

Tô Thắm đẩy cửa ra, cô cũng không có lên trên tầng quay về phòng, thay vào đó cô mang cho anh một cốc nước lọc, Hiên Viên Thần thấy cô còn chưa rời đi mà để lên bàn cốc nước thì anh cười hỏi: “Tại sao cô không mang cho tôi một tách cà phê hay một tách trà?”

“Buổi tối không nên uống cà phê hoặc trà.”

 

 

 

 

Chương 485: Ở Phía Sau Quan Tâm “Tại sao?” Hiên Viên Thần lười biếng ngả người ra ghé, hỏi.

Tô Thấm suy nghĩ một chút rồi nở nụ cười: “Bởi vì tôi hi vọng nếu như ngài mệt mỏi, thì không phải nhờ mấy thứ đó mà duy trì tỉnh táo mà có thể sảng khoái ngủ một giấc.”

Trái tim Hiên Viên Thần trong nháy mắt trở nên vô cùng mềm mại, làn da của Tô Thắm hơi nóng lên bởi ánh mắt sâu thẳm của anh, sau đó cô xoay người rời đi, nhưng cô không biết rằng nếu cô ở lại một lúc, dù chỉ năm giây, người đàn ông này sẽ ôm cô không cho phép cô đi.

Hiên Viên Thần nhìn cánh cửa đóng chặt, cỗ xúc động kia thật lâu cũng không thể dập tất, có một ít người có cách thể hiện sự quan tâm, dù là giả vờ không quan tâm nhưng sẽ bị lộ rõ qua một câu nói.

Tô Thám trở về phòng, tắm rửa xong nằm trên giường nhưng ngủ không được, bởi vì cô nghĩ về Hiên Viên Thần vẫn đang ở tầng dưới làm việc, cô lo lắng lấy điện thoại ra, xem lịch trình công việc ngày mai của anh do Lý Sâm sắp xếp. Ngày mai anh phải dành cả ngày cho cuộc họp, vì vậy anh phải ngủ đủ giấc thì mới có thể ứng phó với cuộc họp ngày mai được.

Thế nhưng, cô không thể đi khuyên anh, bởi vì công việc của anh không phải việc người khác có thể chia sẻ nên anh chỉ có thể quyết định một mình, nếu anh là ông chủ của một công ty thì việc lỗ hay lãi là việc của anh. Có mệt thì có thể kiếm ít hơn nhưng anh thì không, anh là tổng thống của một nước thì không có lý do gì để đùn đầy trách nhiệm, mọi việc anh làm đều là vì nước, vì dân, không thể để mình mắc sai lầm.

Tô Thắm thở dài, lần đầu tiên đau lòng vì một người không thân thiết như vậy.

Cô không thể không nghĩ đến lời chất vấn của Đoạn Tử Hiên, lời đó khiến cô buồn cười mà muốn trả lời anh ta rằng, không phải cô không yêu, mà là không dám yêu anh, sợ tình cảm của chính mình sẽ trở thành gánh nặng cho anh, sợ rằng chính mình sẽ làm phiền cuộc sống của anh, sợ chính mình không đủ ưu tú, không đủ tư cách đứng bên cạnh anh.

Anh tốt như vậy, hẳn sẽ có người xứng đáng với anh hơn.

Tô Thám không biết cô đã ngủ từ lúc nào, nhưng nửa đêm, cô mê man tỉnh dậy, ý nghĩ đầu tiên khi cô tỉnh lại là xuống lầu xem người đàn ông kia còn ở đó mà tăng ca không!

Tô Thắm thực sự đã làm như vậy, cô nhẹ nhàng đi xuống lầu, đứng trên hành lang liếc nhìn khe cửa trong phòng làm việc, nếu không có ánh sáng chiếu vào thì nghĩa là anh đã lên tầng.

May mắn thay, trong phòng làm việc tối đen, hẳn là anh đã đi nghỉ ngơi.

Mặc dù hành động như vậy có chút dư thừa, nhưng đối với cô mà nói thì chỉ có tự mình xác nhận anh đã đi nghỉ ngơi thì co mới có thể an tâm.

Trong một bệnh viện tư nhân ở thành phó A, nơi mà sự thống khổ nhiều hơn sự vui vẻ, trong căn phòng yên tĩnh, một cô gái cần thận đắp chăn bông cho người đàn ông trên giường. Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt gầy gò của người đàn ông khó che giấu được sự mệt mỏi.

Vẻ mặt của cô gái cũng có chút tiều tụy, nhưng cô rất vui và hạnh phúc, đôi mắt trong veo của cô cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt của người đàn ông, một nụ cười cong lên nơi khóe miệng.

Cô nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng bệnh, 12 giò sáng đã vào viện rồi, nhưng cô không tìm nơi nghỉ ngơi mà đi chăm sóc người khác.

Một tuần trước viện trưởng của cô đã tiến hành một ca phẫu thuật, ca phẫu thuật này rất thành công. Mộ Phi đã thanh toán toàn bộ chi phí cho ca phẫu thuật, anh nói rằng tất cả chỉ phí đó là tiền lương trả trước cho cô, cô lặng lẽ đến gặp y tá để hỏi thăm thì biết rằng chỉ phí dùng cho nó là hơn tám mươi vạn cộng với chỉ phí phục hồi sau đó thì ít nhất là hai trăm vạn.

Bởi vì Mộ Phi đã dặn bệnh viện phải dùng loại thuốc nhập khẩu tốt nhất, và nhát định không thê chỉ dùng thuốc thông thường nên chỉ phí mới rất đắt.

Lúc đó, Thư Thuần trốn trong toilet khóc đến đỏ mắt, người cô yêu nhất được đối đãi như vậy, ngoài cảm động và biết ơn, cô thực sự không biết mình có thể làm gì khác cho Mộ Phi.

Từ việc cứu cô đến việc tìm công việc cho cô, mọi việc anh làm bây giờ đều khiến cô hết sức cảm động.

Tuy nhiên, tại sao thượng để lại đối xử với anh như vậy, tại sao lại làm điều này với anh? Thư Thuần nhiều lần thầm cầu nguyện trong lòng, thượng đế hãy lấy đi mười năm tuổi thọ của cô đi! Chỉ cần đổi một đôi chân cho anh thì cho dù là hai mươi năm, ba mươi năm cũng được, thậm chí lấy đi mạng sống của cô cũng được.

Nhưng thượng đế lại như không nghe thấy tiếng van xin của cô, tình trạng chân của Mộ Phi vẫn như trước. Cô thậm chí còn vụng trộm nghe các bác sĩ thảo luận ở hành lang rằng tình trạng của Mộ Phi có thể khiến anh phải ngồi trên xe lăn trong suốt phần đời còn lại, không có cách nào để đứng lên một lần nữa.

Lúc đó, cô trốn sang một bên lau nước mắt, cảm thấy vô cùng đau khổ.

Cô nhìn thấy sự kiên cường và sự cố gắng của Mộ Phi trong những ngày qua, anh đang tích cực tập các bài tập phục hồi chức năng mỗi ngày, dùng thuốc và điều trị đầy đủ. Nếu kết quả cuối cùng như thế kia thì đó sẽ là một đòn mang tính chất hủy diệt đối với anh.

Thư Thuần ở cạnh viện trưởng, tuổi bà đã ngoài 50, bà cũng rất gầy, vì quanh năm đi lại bên ngoài và nhận nuôi những đứa trẻ mồ côi nên khuôn mặt của bà đã lộ ra những đốm đồi mồi rất nghiêm trọng càng khiến bà trông càng già đi.

Viện trưởng là một người rất đáng kính, có người nói trước đây bà cũng là một người đa tài đa nghệ nhưng sau khi tiếp quản cô nhi viện, bà chưa bao giờ nghĩ đến tương lai của mình, cả đời bà không lập gia đình. Tuổi thanh xuân của bà, tuổi tác, tài hoa của bà đều giao phó cho cô nhi viện này.

Bà là mẹ của tất cả những đứa trẻ trong cô nhi viện, ngay cả khi bị bệnh bà cũng giấu không cho mọi người biết, sau khi tình cờ biết được chuyện đó, Thư Thuần đã bỏ dở việc học và giấu bà đi làm kiếm tiền nên lần trước khi nhận được tiền lương nhờ việc đánh đàn ở nhà hàng, cô cảm thấy vô cùng quý giá.

Bây giờ, cô đã gặp một quý nhân, gặp được một người đã giúp đỡ cô.

Bây giờ trong lòng cô chưa bao giò yên tâm, cô chỉ cầu mong viện trưởng mau khỏi bệnh, tất cả mọi người được bình an vô sự, không còn bệnh tật nữa.

Đọc truyện chữ Full