TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu
Chương 487

Chương 487: Nhẫn Tâm Xua Đuổi

Bên ngoài phòng hồi sức cấp cứu, Mộ Phi bảo Thư Thuần qua chỗ viện trưởng, anh chuẩn bị thực hiện giai đoạn luyện tập hồi phục, trong phút chốc, một cô y tá đi qua anh, nói: “Mộ tiên sinh, ba mẹ anh tới, đang ở phòng làm việc của viện trưởng.”

“Ừm!” Mộ Phi đáp lại một tiếng, anh vốn muốn tới phòng phục hồi chức năng, trong chốc lát, tay bánh đổi đầu, đi về phía phòng làm việc của viện trưởng.

Lúc này, hành lang yên tính không một bóng người, Mộ Phi ngồi trên xe lăn, nhẹ nhàng không chút tiếng động, ngay khi anh sắp tới cửa, chỉ cách mép cửa khép hờ một chút, anh nghe tháy tiếng mẹ mình khóc thương.

Hàng mày Mộ Phi nhíu lại, bàn tay đang muốn đầy cửa chững lại, vào lúc này, anh nghe âm thanh cha mình cũng nghẹn ngào: “Viện trưởng, sao có thể? Sao con trai tôi lại không còn cơ hội đứng lên?

Ông đã từng nói là còn hi vọng mà.”

“Vẫn còn hi vọng, nhưng rất mong manh, chúng tôi đã có gắng lên phương án điều trị hữu hiệu nhất, một đợt điều trị là 1 tháng, nếu như trong một tháng không có bất kỳ khởi sắc nào, vậy chúng ta chỉ có thể tiếp nhận thực tế, chân con trai anh sợ rằng cả đời này sẽ… Dĩ nhiên, chúng tôi sẽ còn tìm những biện pháp khác, nhưng những phương pháp tiên tiến nhất toàn cầu đều đã thất bại… thật tình, chúng tôi chỉ có thể bảo quý vị chuẩn bị tư tưởng.”

Ngoài cửa, khuôn mặt anh tuấn của Mộ Phi tái nhợt, trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy trắng, anh nắm chặt lấy bánh xe lăn, gân xanh trên mu bàn tay nỗi lên, biểu hiện rõ cảm xúc mãnh liệt của anh lúc này.

Không còn cơ hội bình phục nữa? Không còn khả năng đứng lên nữa? Cả đời này anh sẽ chỉ là một kẻ tàn phế?

Mộ Phi cơ hồ như dùng hết sức mình để đối mặt với hiện thực này, anh nỗ lực như vậy, cố gắng phối hợp điều trị, anh vẫn cho rằng mình còn hy vọng..

Hóa ra, vốn dĩ không thể nào.

Mộ Phi đổi hướng bánh xe, đi tốc độ cực nhanh trong hành lang, trên đường đi yên tính, anh hung hăng đắm mạnh một quyền vào tường làm mu bàn tay tím bằm, thậm chí còn có vết máu.

Anh cắn chặt răng, căn bản không để ý đến vết thương ở mu bàn tay, anh hít vào một hơi, tựa như hi vọng cả đời này đều đã bị dập tắt, biến thành thế giới u tối.

Ngay vào lúc này, một âm thanh thanh thúy vang lên sau lưng anh: “Mộ tiên sinh.”

Lòng Mộ Phi đau nhói, anh vội thu lại bàn tay rớm máu, giấu dưới tay áo, bám vào tay cầm của xe lăn sau lưng anh, Thư Thuần cúi xuống hỏi: “Sao anh lại ở đây? Không đi luyện tập phục hồi sao?”

“Hôm nay không tập.” Mộ Phi bình tĩnh CƯời.

“Tại sao? Có phải vì tối qua ngủ không được ngon không? Có muốn tôi đẩy anh ra ngoài giải sầu không.” Thư Thuần quan tâm dịu dàng.

“Được.” Mộ Phi để cô đầy.

Thư Thuần đưa anh xuống vườn hoa dưới lầu, nơi đây vô cùng yên tính, không khí sáng sớm mát mẻ, nhưng vào giờ phút này, nội tâm Mộ Phi dậy lên bi quan và thất vọng, ánh mắt anh đột nhiên nhìn tới một cặp tình nhân.

Người con trai nắm tay cô gái, cô gái cười kéo tay anh ta, hai người nhìn nhau cười, ánh mắt tràn ngập tình yêu.

Người con trai đột nhiên bật cười, ngồi xốm xuống trước mặt cô gái, nói với cô: “Lên đi, anh cõng em về.”

“Không cần đâu! Em chỉ bị cảm, vẫn còn đi được.” Cô gái lắc đầu.

Nhưng người con trai vẫn vô cùng kiên định chờ, mà cô gái cuối cùng cũng cúi người để anh cõng cô, cô lại cười hạnh phúc ngọt ngào rúc vào vai chàng trai, hưởng thụ khoảnh khắc này.

Lòng Mộ Phi như bị dao cứa, là một người đàn ông, ngay cả cõng cô gái mình thích anh cũng không làm được, anh còn tư cách gì để yêu một người?

Thư Thuần cũng thấy đôi tình nhân kia, ánh mắt cô dịu dàng nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn, giờ phút này, có thể đưa anh đi tản bộ đã là chuyện vui sướng nhất thế gian rồi.

Mộ Phi nắm lấy tay cầm, mu bàn tay dưới ống tay áo anh lộ ra, Thư Thuần lập tức nhìn thấy, cô ngồi xổm xuống, khiếp sợ cầm tay anh: “Tay anh bị sao thế này?

Sao lại bị thương?”

Mộ Phi rút tay ra, có chút chột dạ giải thích: “Không có gì, không cần thận nên bị thương thôi.”

Nhưng Thư Thuần không cảm thấy đây là một vết thương bình thường, đây rõ ràng là do bị đụng, cô đau lòng nhìn anh: “Tôi đưa anh đi bôi thuốc, anh để thế này vết thương khó lành lại lắm.”

Mộ Phi rút tay về, cười nói: “Tôi không yếu ớt như vậy, không sao.”

Hốc mắt Thư Thuần ửng đỏ, cô đau lòng, sự quan tâm đều biểu lộ hết ra ngoài, khi cô nhìn về phía Mộ Phi, vẻ ái mộ khó mà che giấu, cô biết bản thân không có tư cách thích anh, nhưng tiếp xúc lâu dần, có những thứ tình cảm không kìm được xuất hiện.

Mộ Phi nhìn được tia dịu dàng ân cần trong mắt cô, lòng anh khẽ động, trong đầu lại nhớ tới câu nói đó của viện trưởng, anh vĩnh viễn phải ngồi trên xe lăn, sẽ không thể đứng lên nồi nữa.

Nếu là như vậy, nếu như vậy, anh có tư cách để yêu một người sao?

Thư Thuần nhìn tia sáng trong mắt anh, cô không khỏi hoảng hốt mà cúi đầu, mà Mộ Phi cũng ngưng mắt nhìn cô, gương mặt cô thanh thuần xinh đẹp, trong lòng anh đầy khổ sở.

Một cô gái xinh đẹp nhường này, cho dù biết cô thích anh, nhưng sao anh có thể tiếp nhận phần tình cảm này? Để cả đời sau của cô giao phó lại một người như anh? Cô xứng đáng tìm một người đàn ông tốt hơn, ít nhất là một người có đôi chân lành lặn, có thể chăm sóc cô, bảo vệ cô.

“Thư Thuần.” Mộ Phi thấp giọng gọi cô.

“Vâng!” Thư Thuần lập tức mỉm cười ngẩng đầu, đáy mắt thoáng qua tia mất mát.

“Tôi sẽ xuất ngoại để điều trị.” Mộ Phi đột nhiên nói.

Ánh mắt Thư Thuần trợn tròn cả kinh, anh phải rời đi sao?

“Cho nên, sau khi tôi đi, cô hãy chăm sóc cho viện trưởng thật tốt! Đợi khi bà ấy xuất viện, cô cũng hãy chăm sóc tốt cho bà ấy, tôi sẽ để lại cho cô một khoản tiền, ít nhất trong một năm cô sẽ không phải lo về vấn đề tiền nong.”

“Vậy anh thì sao? Anh không muốn tôi chăm sóc anh sao?” Trong ánh mắt Thư Thuần đầy vẻ không nỡ.

“Không cần, ra nước ngoài rồi sẽ có người chăm sóc tôi, mấy ngày nữa tôi sẽ đi.” Mộ Phi hời hợt nói, nếu trong nước không thể điều trị, anh ít nhất còn có thể ra nước ngoài nghỉ ngơi.

“Nhưng…” Nước mắt Thư Thuần trào ra: “Tôi không nỡ đề anh đi.”

Tâm can Mộ Phi níu lại, anh cố tỏ ra vẻ lạnh lùng nói: “Thư Thuần, cô phải nhớ cho kỹ, giữa chúng ta chỉ là quan hệ làm thuê, bây giờ tôi giải trừ quan hệ này, cô không cần không nỡ, đây cũng chỉ là một công việc của cô mà thôi.”

Người Thư Thuần hơi run lên, tất nhiên đã bị những lời này làm cho tổn thương không nhẹ, nhưng cô vẫn lau nước mắt, nhỏ giọng khẩn cầu: “Vậy tôi có thể ra nước ngoài tìm anh không? Đi thăm anh thì sao?”

Đọc truyện chữ Full