Chương 518: Người Ái Mộ Của Tổng Thống.
Về tới nhà Tô Thắm vẫn còn nặng trĩu, Lý Thiến rõ ràng thấy cô ra ngoài với một đồ khác, bây giờ lại mặc một bộ đồ mới quay lại, bà có chút kinh ngạc: “Tối qua con đi đâu đấy?”
“Tối hôm qua con cảm thấy hơi khó chịu nên ở nhờ nhà một người bạn.”
“Bạn nam hay nữ?”
“Đương nhiên là nữ.” Tô Thắm cười đáp.
Lý Thiến cũng hy vọng là nữ, dù gì con gái cần giữ thanh danh trong sạch. Thấy bà cầm theo thuốc bèn hỏi han một chút bệnh tình của cô.
Giữa trưa, trong khu vườn bên ngoài toà nhà tổng thống, một chiếc xe ô tô màu đen từ từ chạy vào, vệ sĩ xuống xe rất nhẹ nhàng mở cửa. Trình Tuyết Lam dẫn đầu bước xuống, ngay phía sau là một bóng dáng trẻ trung tao nhã cũng bước xuống.
Cô gái có mái tóc dài hơi xoăn, buộc hờ sau đầu, mặc áo gió màu quả mơ làm cô thêm phần đoan trang, tao nhã. Khuôn mặt xinh đẹp phóng khoáng, đường nét thanh tú, tôn lên vẻ đẹp của khuê nữ đại gia.
mỹ, cô là cháu gái của Lâm tướng người mà Trình Tuyêt Lam nhìn trúng, Lâm Băng Nguyệt.
“Băng Nguyệt, nào vào thôi.” Trình Tuyết Lam nói với cô.
“Vâng, dì Lam.” Lâm Băng Nguyệt lập tức vươn tay nắm lấy cánh tay bà, cũng rất ân cần nâng đỡ.
Trình Tuyết Lam rất vui vẻ liếc nhìn cô một cái, võ nhẹ lên mu bàn tay: “Nhìn thấy con trai dì cũng đừng căng thẳng, cứ xem nó như một người anh trai.”
Một sự ngại ngùng thoáng qua trong mắt Lâm Băng Nguyệt, cô ậm ừ.
Trong đại sảnh, Hiên Viên Thần đã sớm
Chương 518: Người Ái Mộ Của Tống Thống.
nhận được tin tức, hôm nay chọn làm việc ở nhà. Lúc này đây, Lý Sâm nhìn thây phu nhân và Lâm tiểu thư bước vào liền mỉm cười: “Phu nhân, Lâm tiểu thư, mọi người đến rồi.”
“Nó đâu rồi?”
“Dạ ngài ấy còn ở thư phòng duyệt công văn.
“Gọi nó ra đây.”
“Vâng!” Lý Sâm nói xong liền quay người đi về phía phòng làm việc, Lâm Băng ánh mắt Nguyệt lộ ra tia mừng rỡ cùng mong chờ nhìn về phía Lý Sâm đang đi.
Kỳ thật lần ra mắt này có thể nói có thể chỉ là chuyện một sớm một chiều. Lâm Băng 8 Nguyệt không kén chọn anh, hoặc qóa thê nói là cô đang đợi anh chọn cô. Nếu như anh bằng lòng, sẵn sàng kết giao hoặc kết hôn, cô trăm phần trăm đồng ý.
Trong thư phòng, Lý Sâm gõ cửa và đi vào: “Thưa ngày, phu nhân và Lâm tiểu thư đến rồi.
Hiên Viên Thần đặt bút trong tay xuống, giống như đang giải quyết chuyện còn phiền phức hơn công việc của anh, anh khẽ thở dài, đứng dậy, bộ âu phục chưa cài cúc. Lý Sâm nhìn thấy, lập tức tiến lên chuẩn bị chỉnh lại áo cho anh.
“Không cần phiền ông.” Hiên Viên Thần tự cài nút của bộ vest.
Lâm Băng Nguyệt đang ngồi trên ghế sô pha, lúc này cô nghe thây tiêng bước chân “
từ cuối hành lang, ánh mắt cô lập tực nhT chú nhìn theo chằm chằm. Không ngờ lại có một thân hình cao lớn quyền rũ lọt vào mắt cô. Cao quý và chói lọi, hoàn hảo như một vị thần.
Cô lập tức đứng dậy đón anh.
Trình Tuyết Lam nhìn vẻ ngoài của con trai mình, bà không khỏi thể hiện niềm kiêu ngạo của một người mẹ.
“Mẹ, Lâm tiểu thư, mọi người đến rồi.” Hiên Viên Thần nhìn mẹ mình, đồng thời hướng Lâm Băng Nguyệt gật đầu khách sáo. Anh sửa sang lại âu phục ngồi xuống ghề sô pha đối diện với họ.
“Băng Nguyệt, cháu cũng ngồi đi.” Trình Tuyết Lam nói với Lâm Băng Nguyệt vẫn đang đứng ngây ra.
Lâm Băng Nguyệt ngượng ngùng cười, trong mắt ân chứa sự ngưỡng mộ thầm kín, cô nhìn người đàn ông đối diện, sau đó ngồi kế bên Trình Tuyết Lam.
“Để dì giới thiệu một chút, đây là con trai dì Hiên Viên Thần.” Trình Tuyết Lam đóng vai trò là người giới thiệu trung gian, bà nhìn con trai mình một lần nữa và nói: “Đây là cháu gái của Lâm tướng quân, Băng Nguyệt.”
“Ngài tổng thống, chào ngài.” Lâm Băng Nguyệt chào với nụ cười trong mắt.
Hiên Viên Thần khách khí gật đầu đáp lại: “Chào cô.”
“Băng Nguyệt, không phải dì đã gặp con đừng xem nó là tổng thống rồi sao, cứ xem như anh trai hàng xóm mà gọi một tiếng anh Hiên Viên là được.” Trình Tuyết Lam sửa cách xưng hô để giúp thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
Lâm Băng Nguyệt mím môi cười một tiếng, sau đó mở miệng gọi thân thương một tiếng: “Anh Hiên Viên.”
Hiên Viên Thần mỉm cười, sau đó nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ dạo này có khỏe không?”
“Sức khỏe mẹ vẫn tốt.” Trình Tuyết Lam nói: “Nhưng mà ba con thì cứ bị tái phát bệnh cũ, tất nhiên ba mẹ đều đang lo lắng cho hôn sự của con.”
Trình Tuyết Lam không muôn con xen ngang vào chủ đề, trực tiếp Thán đề tài sang chuyện trọng đại của anh. Hiên Viên Thần không còn cách nào khác chỉ biết cười trừ: “Chuyện này không thể vội vã được.”
“Ừm, Băng Nguyệt là một cô gái rất tốt, con phải nắm chắc cơ hội này.” Nói xong Trình Tuyết Lam nói với Lý Sâm: “Lý Sâm đi cùng tôi đến văn phòng tổng thống. Tôi có một vài người bạn cũ muốn trò chuyện một chút.
Hai bọn con cứ ở đây nói chuyện đi.”
Trình Tuyết Lam cố ý tạo cơ hội ở riêng cho hai người. Lý Sâm đương nhiên là không dám xen vào, cười nói: “Vâng, thưa phu An”
nhân.
Lâm Băng Nguyệt cũng là tiểu thư khuê các, ..
tuy rằng cô ngại ngùng, nhưng lúc này đối mặt với một mình với Hiên Viên Thần, cô không hoảng loạn, trong mắt còn rất tự tin.
Trình Tuyết Lâm cùng Lý Sâm rời đi, Diệp Đông mang nước vào xong cũng đi mắt.
Trong đại sảnh chỉ còn hai người Hiên Viên Thần và Lâm Băng Nguyệt.
“Anh Hiên Viên, dì Lam nói chúng ta khi bé có gặp qua rồi, anh còn ôm em nữa.” Lâm Băng Nguyệt cười nói.
Hiên Viên Thần nhíu mày nói: “Có sao, tôi không có ký ức về nó.”
“Anh mỗi ngày bận rộn bao nhiêu quốc sự, đương nhiên sẽ không nhớ gì rôi, nhưng chúng ta khi còn bé thật sự đã gặp nhau.”
Lâm Băng Nguyệt cố chấp nói.
“À…” Hiên Viên Thần nở nụ cười, mặc dù anh nhìn cô nhưng trong mắt anh không có thêm chút thừa thải nào.
Trong ánh mắt của Lâm Băng Nguyệt sóng mùa thu đang lăn tăn, nụ cười của cô thể hiện sự ái mộ dành cho anh.
Hiên Viên Thần tự nhiên có thể cảm giác được, lúc này anh nhớ đến hình bóng Tô Thấm, anh cười khổ một tiếng. Nếu Tô Thắm cũng giống như cô gái trước mặt anh lúc này, ánh mắt lộ ra sự yêu thương anh vậy thì tốt biết bao.
Nhưng Tô Thâm không giông như vậy, sự khác biệt đó mới chính là điểm thu hút anh, bây giờ có thể nói là anh đang theo đuổi cô, đó cũng là một thú vui đáng để anh dành tâm sức và thời gian, nó đáng giá.
“Anh Hiên Viên, anh đang nghĩ gì vậy?” Lâm Băng Nguyệt hiếu kỳ hỏi, cô thế mà thấy Hiên Viên Thần ngắn người nghĩ đến xuất thần.
“Không có gì, chuyện công việc thôi.”
“Anh dạo gần đây bận nhiều việc sao?”
“Ngày nào tôi cũng bận. Tôi làm việc hơn mười bốn giờ. Tôi hầu như không có thời gian cá nhân.” Nói xong anh nhìn đồng hò.
Chuyện này làm Lâm Băng Thân đột nhiên cảm thấy có lỗi và bất an, dường như cô đang chiếm mắt thời gian quý báu của anh, nhưng cô thực sự muốn ở chung với anh nhiều hơn.
“Vậy chắc anh rất mệt rồi, anh Hiên Viên, nếu anh cho em cơ hội, em sẽ chăm sóc cho anh. Em vất vui lòng.” Lâm Băng Nguyệt táo bạo thổ lộ tâm tư của mình.