Chương 526. Cự Tuyệt
Lời Thổ Lộ sa “Không được, gần đây cơ thể em không khỏe, phải nghỉ ngơi cho tốt.”
“Tôi không sao.” Tô Thắm lắc đầu nói.
Khoảng 3 giờ, cô theo anh trở lại tòa nhà văn phòng bên này. Đến khoảng 5 giờ 30, Tô Thắm mới rời khỏi văn phòng.
Tại một góc của hành lang, cô nghe thấy giọng nói của Lý Sâm.
“Hãy để cho đoàn xe chuẩn bị sẵn sàng, ngài tổng thống sẽ lập tức lên đường đến dinh thự của Lâm tướng quân.”
Bước chân Tô Thắm dừng lại, mà lúc này Lý Sâm cũng quay người, nhìn thế cô liền sửng sốt vài giây: “Tiểu Thấm, taạglàm m8 sao?”
“Vâng.” Tô Thám gật đầu mỉm cười, Lý Sâm gật đầu với cô xong liền đi về hướng văn phòng của Hiên Viên Thần.
Tô Thắm bước vào thang máy, trong đầu nghĩ đến lời nói vừa rồi của Lý Sâm, lại nghĩ đến Hiên Viên Thần nói buổi tối phải đi xã giao, hóa ra buổi xã giao của anh chính là đến Lâm gia làm khách.
Cháu gái của Lâm tướng quân chính là vị tiêu thư mà anh phải đi xem mắt kial Trái tim Tô Thắm âm thầm bị cào một cái, có chút đau lòng truyền đến.
Hiên Viên Thần từ trong văn phòng đi ra, Lý Sâm vừa báo với anh Tô Thắm đã †aøzlàm ` : “..
rồi, Hiên Viên Thần gật đâu.
Tô Thấm ngồi trên xe, cũng không lập tức rời đi. Cô không khởi động xe, nhìn đoàn xe đã chuẩn bị xong ở cổng lớn toà nhà tổng thống.
Không lâu sau, Hiên Viên Thần ở trong vòng vây của Lý Sâm cùng vệ sĩ đi ra, ngồi vào trong một chiếc xe.
Bọn họ sắp xuất phát đi đến dinh thự Lâm gia. Tô Thắm yên lặng nhìn đoàn xe kia rời đi, thật lâu sau cũng không khởi động xe rời khỏi.
Dinh thự Lâm gia, đèn đuốc sáng trưng, tòa nhà vô cùng có phong cách Trung Hoa cổ điển, giữ nguyên hơi thở nồng đậm của trăm năm lịch sử. m.
=8.
Lâm Băng Nguyệt mặc một thân váy dài màu quả mơ đứng đợi ở cửa. Trong mắt cô tràn ngập chờ mong cùng vui sướng. Cô cúi đầu tự đánh giá quần áo trên người mình, sau đó lại hỏi người giúp việc bên cạnh: “Dì Dương, dì xem quần áo của con có chỗ nào không ồn không?”
“Tiểu thư đừng lo lắng, hôm nay cô rất đẹp.”
Dì Dương vui vẻ nói với cô ta.
Lâm Băng Nguyệt mím môi mỉm cười: “Con hy vọng mình có thể càng xinh đẹp hơn.”
Mỗi người con gái đứng trước mặt người đàn ông mình thích đều sẽ sinh ra một loại không tự tin, sợ khuyết điểm của bản thân sẽ bị người đó phát hiện.
6 giò 30, cô nghe ở cổng lớn truyềạ gjền : ..
tiêng động cơ xe, mà lúc này, ông nội cùng ba của cô đều đã ra nghênh đón.
“Băng Nguyệt, một lát nữa nhớ phải tiếp đón ngài tổng thống thật tốt.” Lâm lão gia thận trọng dặn dò một tiếng.
“Vâng! Cháu biết rồi.” Lâm Băng Nguyệt xấu hỗ đáp.
Lúc này, ba chiếc xe màu đen có rèm che từ công tiên tới. Chiếc xe ở giữa dừng lại, ba Lâm chủ động tiến đến mở cửa xe, ngay sau đó, Hiên Viên Thần bước xuống.
“Chào ngài, ngài tổng thống.” Lâm tướng quân tiến lên cùng Hiên Viên Thần bắt tay.
Hiên Viên Thần mỉm cười: “Lâm lão ¿óng ..
quân, đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy! Thoáng một cái đã một năm không gặp. Lần trước gặp mặt là ở buổi lễ trao giải.” Lâm lão tướng quân cười nói.
Nhìn khí chất hiên ngang của vị tổng thống trẻ tuổi, ông thật hy vọng cháu gái mình có phúc khí cùng người đàn ông như vậy ở bên nhau một đời.
“Anh Hiên Viên.” Âm thanh ngọt ngào của Lâm Băng Nguyệt vang lên, cùng anh chào hỏi.
“Lâm tiểu thư, xin chào.” Hiên Viên Thần vô cùng khách khí chào cô.
Điều này làm nụ cười trên mặt Lâm găng ..
Nguyệt cứng đò, cô nghĩ anh sẽ gọi cô ta một tiếng Băng Nguyệt.
Lâm lão tướng quân cùng con trai một mặt nhìn nhau, đón Hiên Viên Thần đi về phía đại sảnh.
Trong đại sảnh, hai vị phu nhân cũng ra nghênh đón, Hiên Viên Thần vô cùng khách khí cùng họ chào hỏi, sau đó được mời đến sofa nghỉ ngơi.
Lâm Băng Nguyệt đi đến, ánh mắt cô nhìn thân ảnh thon dài mê người ngồi ở sofa, trái tim không khỏi gia tốc.
Không hiểu tại sao Hiên Viên Thần ở trong nhà của cô lại khiến cô có một loại hưng phần, khát vọng chính mình ở đây cùnggenh ..
phát sinh một chút chuyện gì đó.
Trợ lý của Hiên Viên Thần – Lý Sâm cũng được tiếp đón. Ông ngồi ở sofa bên cạnh, nghe Hiên Viên Thần cùng hai vị gia chủ Lâm gia trò chuyện, chẳng qua chính là từ khách khí nói chuyện đã sắp trở thành phương diện tình cảm cá nhân. Nhưng tối hôm nay, họ mời Hiên Viên Thần đến đây chính là muốn cho cháu gái một cơ hội, để cô có thẻ đến gần Hiên Viên Thần một chút.
Hàn huyên một lúc, Lâm lão tướng quân nói: “Ngài tổng thống, bằng không để cháu gái tôi Băng Nguyệt đưa ngài đi thăm quan một chút! Cảnh sắc hoàng hôn ở nơi này vô cùng không tồi.”
“Được!” Hiên Viên Thần gật đầu đồng ý, Lâm Băng Nguyệt vẫn luôn ở mộš gbên ..
không nói gì, lúc này lập tức vui vẻ đứng lên: “Anh Hiên Viên, chúng ta ra vườn hoa xem một chút đi!”
Hiên Viên Thần đứng dậy đi cùng Lâm Băng Nguyệt ra bên ngoài. Ánh mắt cha con Lâm lão tướng quân phía sau không khỏi vui vẻ chờ mong.
Trong vườn hoa, Lâm Băng Nguyệt cùng Hiên Viên Thần sóng vai đi dạo. Ánh hoàng hôn rực rỡ phía xa khiến khu vườn cổ trông xinh đẹp lạ thường.
Giờ phút này trong mắt Lâm Băng Nguyệt càng lộ ra một loại hương vị lãng mạn.
Trong lòng cô có một ý nghĩ. Cô hơi lùi về sau Hiên Viên Thần một bước, nhìn bả vai dày rộng của anh, kế hoạch của cô lậpztức ä mm thực hiện, cô giả vờ vâp phải một khôi đá xanh trên đường.
“Ai nha…” Cô thét lên một tiếng kinh hãi.
Hiên Viên Thần đi ở phía trước xoay người, cô liền chủ động nhào vào lòng anh, hai tay Hiên Viên Thần tự nhiên giữ lấy thắt lưng cô ta, cả cơ thể cô chủ động tựa vào trong ngực anh.
Hai tay Hiên Viên Thần giữ lấy bả vai, nâng cô dậy, kéo cô ra khỏi lòng ngực, hỏi một câu: “Cô không sao chứ?”
“Em… em không sao.” Lâm Băng Nguyệt nhìn thấy bị anh nâng dậy, cô lập tức giả vờ kiên cường cắn môi: “Thực xin lỗi, em không cẩn thận, không thấy viên đá trên đường.”
Đáy mắt Hiên Viên Thần lóe lên tia sáng rõ ràng. Anh đã sớm nhìn rõ tâm tư tủa lì Băng Nguyệt, chỉ là không vạch trần cô ta.
Trong đáy lòng Hiên Viên Thần vô cùng không thích phụ nữ ở trước mặt anh tính toán tâm tư.
Hiên Viên Thần buông tay, lui về sau một bước: “Tôi thấy chúng ta vẫn là quay về đi!”
“Không, anh Hiên Viên, em không sao, chúng ta có thể trò chuyện một chút.” Lâm Băng Nguyệt khó có được thời gian ở một mình cùng anh, cô làm sao có thể buông tha?
“Lâm tiểu thư muốn nói chuyện gì với tôi?”
Hiên Viên Thần trực tiếp hỏi. _= mm Lâm Băng Nguyệt cũng không phải là cô gái nhỏ dễ xâu hổ, năm nay cô cũng đã 27 tuổi rồi, ánh mắt cô còn thật sự dừng trên người anh: “Anh Hiên Viên, em thích anh.”
Hiên Viên Thần hơi chớp mắt: “Lâm tiểu thư, thật ngại quá. Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, tôi đối với cô là quan hệ bạn bè.”
Điều này chính là cự tuyệt.
“Anh Hiên Viên, dì Lam rất thích em. Dì hy vọng chúng ta có thê thử qua lại, tìm hiểu lẫn nhau, em tin rằng, em tuyệt đối thích hợp làm một nữa của anh.” Lâm Băng Nguyệt đã nói ra tất cả, cô chỉ hy vọng Hiên Viên Thần có thể hiểu được trái tim cô ta.
Hiên Viên Thần nhìn cô ta, khuôn mặi kuấn tú lộ ra vẻ khách khí: “Lâm tiểu lịb, có lẽ mẹ tôi rất thích cô. Nhưng chuyện tình cảm không phải là thích một món đồ đơn giản như vậy. Tôi hy vọng Lâm tiểu thư không cần lãng phí thời gian trên người tôi.”
Nói xong, Hiên Viên Thần xoay người đi về hướng đại sảnh. Phía sau, Lâm Băng Nguyệt vẻ mặt chết lặng, thần sắc mắt mác, có chút không cam lòng căn chặt răng.