TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu
Chương 540

Chương 540: Nói Yêu Anh

Trong lòng Tô Thắm cảm thấy vô cùng rồi loạn, hô hấp có chút gấp, hai tay chống ở sofa, nếu như không chống tay ở sofa cô thật sự cảm thấy bản thân mình tựa như không còn chút sức lực nào nữa.

Mà ở bên cạnh cô, ánh mắt của Hiên Viên Thần thâm trầm mà dừng trên người cô, ánh mắt mang theo sự áp bách và oán giận, tựa như cô đã làm một chuyện tội ác tày trời không bằng.

“Sao anh có thể tới đây?” Tô Thắm cắn môi, không thể tin được một vị tổng thống lại rời khỏi đất nước của rồi chạy loạn ra bên ngoài.

Đây là một chuyện vô cùng nguy hiểm, nếu như anh là một người bình thường thì tốt rồi, thế nhưng anh là ai cơ chứ? Anh chính là tổng thống của một nước, mỗi một hành động và lời nói của anh đều sẽ được toàn cầu quan tâm tới.

Hiên Viên Thần híp mắt tiến lên nắm chặt lấy cổ tay cô: “Đến cũng đã đến rồi, em còn muốn đuổi tôi đi?”

Nụ hôn ban nãy là do mắt khống chế, cô bị hôn đến mức bay hết cả lý trí thế nhưng giờ đây lý trí của cô đã quay trở về được phân nửa, thấy tay bị anh giữ chặt Tô Thắm mới nhớ tới việc bọn họ không nên thân mật như vậy, cô lập tức vùng vẫy.

“Buông tay!?Cô nghe được âm thanh hoảng hốt của bản thân mình..

“Không buông thì sao? Em có thể làm gì tôi?” Đột nhiên Hiên Viên Thần lại không muốn vạch trần mọi việc cô đã làm ngay lập tức, anh muốn mượn cơ hội này để trừng phạt cô một chút vậy nên mới ép cô đến mức này.

“Ngài…” Tô Thám cắn đôi môi đỏ mọng của mình, khuôn mặt phiếm hồng nhìn anh.

“Tôi làm sao? Bây giờ tôi muốn làm cái gì liền có thể làm cái đó, em không có quyền từ chối tôi.” Hiên Viên Thần tuyên bó quyền lợi của anh.

“Ngài không thẻ… cho dù ngài có là tổng thống đi chăng nữa thì cũng không thể muốn làm gì thì làm được.” Tô Thắm mím môi lên án.

“Tôi có thể!” Hiên Viên Thần nở nụ cười có chút đắc ý.

“Ngài…” Bây giờ Tô Thắm mới phát hiện ra người đàn ông này vô cùng vô lại, bá đạo lại độc tài, vô cùng đáng ghét.

“Tôi có quyền được làm như vậy, không phải là vì thân phận của tôi, mà là bởi vì em yêu tôi, trong tim em có tôi.” Hiên Viên Thần thấp giọng nói, lộ ra sự tự tin tuyệt đối.

Tô Thắm trừng lớn hai mắt, người đàn ông này đang nói bừa cái gì vậy chứ? Đồng thời, trong ánh mắt cô lại có vẻ lộ ra sự bối rối kiểu như bị người ta phát hiện ra bí mật của mình vậy, cô vô cùng luống cuống.

“Ngài nói bậy, tôi không có!” Tô Thắm tức giận nói những lời dối lòng.

“Em có!” Hiên Viên Thần vô cùng rõ ràng điểm này.

Tô Thắm bị ép tới vô cùng hoảng loạn: “Tôi không có, trước giờ tôi chưa từng yêu ngài, trong tim tôi không hề có ngài vậy nên ngài đừng có tự mình đa tình nữa.”

Bốn chữ tự mình đa tình này đã hoàn toàn chọc giận người đàn ông này, thế nhưng anh vì sao lại phải ép cô nói ra những lời vô tình như vậy chứ? Anh không ép cô thì cô căn bản là sẽ không nói ra những lời này.

“Ngài đi về đi! Tôi đang trong…” Tô Thắm vuốt tóc, bây giờ cô chỉ muốn người đàn ông này rời đi mà thôi, điều đó cũng là nghĩ cho sự an toàn của anh.

Hiên Viên Thần có chút ảo não nhìn chằm chằm vào cô: “Em cho rằng tôi tới đây chỉ vì để nói với em những lời này hay sao?

Tôi tới để mang em về.”

Cơ thể Tô Thắm khẽ run, cô nhắm mắt lại, dùng hết sức lực nói: “Tôi sẽ không trở về với ngài.”

“Em cho rằng em tặng tôi cho một người phụ nữ khác là việc làm rất vĩ đại sao? Tô Thắm, em có tư cách gì mà đem tôi tặng cho người phụ nữ khác chứ? Em có hỏi qua ý kiến của tôi chưa? Tôi nói cho em biết, người tôi muốn là em mà không phải cô ta!” Những lời này được nói ra một cách vô cùng chắc chắn.

Tô Thắm đang nhắm mắt nhưng vì những câu nói này mà mở mắt ra, trợn lớn lên, đương nhiên là cô nghe hiểu những lời anh vừa nói.

Cô kinh ngạc thở gấp một hơi: “Ngài nói gì cơ?”

“Anh nói, anh muốn em.” Hiên Viên Thần cúi người xuống, hơi nóng phả lên khóe miệng cô: “Tô Thắm, em mới là người phụ nữ mà anh muốn.”

Tim Tô Thắm run lên, cảm giác bản thân như một trò đùa, hóa ra người đàn ông này đều biết hết rồi? Giống như đã nhìn thấu tâm tư của cô, Hiên Viên Thần nhẹ nhàng vén mái tóc dài của cô ra sau đầu, năm ngón tay xuyên qua mái tóc dài mềm mại của cô, ôn nhu nói: “Tất cả mọi việc anh đều biết hét rồi, đừng trốn tránh anh nữa, cũng đừng lừa dối anh nữa, anh muốn em thành thật với anh, thừa nhận tình cảm của em đối với anh.”

Tô Thám nhắm mắt lại, dưới hàng mi dài những giọt nước mắt tựa như chân châu rơi xuống, không biết vì sao lúc này đây cô lại có một loại ủy khuất vô cùng, cuối cùng cũng có một vòng tay để cô trút hết mọi ủy khuất.

Hiên Viên Thần lập tức áp đầu cô vào ngực anh, để nước mắt của cô thắm vào lồng ngực anh, nhiệt độ của nước mắt tựa như thiêu đốt lấy trái tim anh.

Tô Thắm không kìm nén được cảm xúc của chính mình nữa, lúc này đây cô chỉ muốn được làm chính mình.

Hiên Viên Thần hôn nhẹ lên mái tóc cô, một lần lại một lần, lúc này đây khi cô đang dựa vào anh, hơi thở của anh liền tràn đầy ham muốn.

Cảm nhận được nước mắt của cô, cơn giận vốn có lúc này đây đã triệt để tan thành mây khói, trong phần tình cảm này, người bị tổn thương nhất, người chịu uất ức nhát chính là cô mà đến tận bây giờ anh mới hiểu được tình cảnh của cô.

Đây đều là lỗi của anh, là anh đáng chết, đáng lẽ ra anh nên bảo vệ cô sớm hơn để không ai có thể làm tổn thương, uy hiếp đến cô.

“Khóc đi! Khóc hết mọi uất ức mà em đã chịu ra đi.” Hiên Viên Thần lên tiếng trần an.

Tô Thắm cũng không phải là một cô bé, lúc này cảm xúc của cô đã tốt hơn nhiều rồi, chỉ là những vấn đề mà cô phải đối mặt này trước giờ cô chưa từng nghĩ qua.

“Anh đi đi!” Tô Thắm che mắt, duỗi tay đầy anh ra.

*Ÿ vào anh rồi lại đẩy anh ra trong nháy mắt, Tô Thắm, anh chưa từng thấy qua người nào vô tình như em.” Hiên Viên Thần cắn răng thấp giọng khó chịu nói.

Tay của Tô Thắm cứng đờ, không dám đầy anh nữa.

“Mẹ anh đã nói với em những gì? Bà ấy bảo em rời xa anh?”

Hiên Viên Thần rất muốn làm rõ chuyện này chỉ như vậy anh mới có thể tìm bà nói chuyện.

Tô Thắm lấy lại bình tĩnh, giọng điệu của cô càng thêm bình tĩnh: “Phu nhân không uy hiếp em, toàn bộ mọi chuyện đều do em cam tâm tình nguyện.”

Hiên Viên Thần có chút giật mình: “Tại sao em phải làm như vậy?”

Rốt cuộc Tô Thắm cũng có cơ hội nói ra những lời trong lòng ) của mình, cô cười khổ một tiếng, nước mắt lưng tròng: “Bởi vì thân phận của chúng ta chênh lệch quá nhiều, điểm này anh không nhận ra sao, thế nhưng đối với em mà nói, khoảng cách này nó vô cùng rõ ràng.”

“Chỉ cần anh không ghét bỏ em thì ai dám nói một lời?” Hiên Viên Thần sợ hãi, không phải là vì sợ áp lực mà mẹ đã gây ra cho cô mà sợ cô lùi bước.

“Đúng vậy! Anh không ghét bỏ em, em rất cảm động cũng rất cảm kích, thế nhưng em không thể ích kỷ mà không suy nghĩ cho anh.” Tô Thắm ngắng đầu, xúc động nhìn anh, cô cắn môi, thản nhiên thừa nhận: “Bởi vì em cũng yêu anh, em yêu anh nên mới lý trí như vậy với đoạn tình cảm này.”

“Yêu anh, rời xa anh chính là phương thức em thể hiện tình yêu của mình với anh sao?” Ánh mắt của Hiên Viên Thần lộ ra sự lo lắng, anh duỗi tay nắm chặt lấy bả vai gầy gò của cô: “Tô Thám, anh không cho phép em có cái suy nghĩ như vậy, em chỉ cần dũng cảm yêu anh, dũng cảm ở bên anh thôi.”

“Em có thể sao?” Tô Thắm ngẳắng đầu, cười khổ.

Đọc truyện chữ Full