Chương 566: Trình Tuyết Lam Xin Lỗi
Hiên Viên Thần là người vô cùng coi trọng thời gian, Tô Thâm ở nhà đợi tới hai giờ năm mươi liền nghe thấy tiếng động cơ ở ngoài sân truyền vào, cô đoán là đội xe của Hiên Viên Thần đã tới.
Cô nhắc túi lên và chào ba mẹ một tiếng, đẩy cái cửa nhỏ ra quả nhiên là thấy một đội xe vô cùng hoành tráng, cửa số mỗi chiếc xe đều vô cùng kín đáo ngăn cách sự quan sát của người khác, hơn nữa cả đội xe đều rất khiêm tốn.
Tô Thắm biết, xung quanh còn có một đội xe vệ sĩ ẩn núp ở gần đây, tất cả bọn họ đều đang âm thầm bảo vệ sự an toàn cho Hiên Viên Thần.
Có vệ sĩ nhanh chóng mở cửa sau xe ra, Tô Thắm bước đến khom người ngồi vào, Hiên Viên Thần hơi mỉm cười ngắm nhìn tố.
Ở ngăn đựng cốc bên cạnh còn có một ít tài liệu, Tô Thắm không khỏi đau lòng cho anh, ngay cả khi đi ra ngoài vẫn phải mang theo công việc.
“Hôm nay anh có bận không?” Tô Thắm ôn nhu hỏi.
“Chỉ cần ký một vài tài liệu thôi, tới tối Lý Sâm sẽ qua lấy.” Hiên Viên Thần nói xong đóng nắp bút lại, thu lại tài liệu trên tay, sau khi thu xong anh duỗi tay ra nắm chặt lấy bàn tay Tô Thắm.
Tô Thắm có chứng lạnh tay vào mùa đông, có lẽ là do vấn đề về thể trạng của cô, bàn tay của Hiên Viên Thần ngược lại lại rất ắm áp, bàn tay được anh bao chặt lấy, từ tận đáy lòng của Tô Thắm thấy vô cùng ấm áp.
“Tay em sao lại lạnh như vậy? Có cần đi khám không?” Hiên Viên Thần lo lắng hỏi.
“Từ nhỏ đã như vậy rồi, là thể chất em có vấn đề nên không cần đi khám đâu.” Tô Thám lắc đầu cười.
“Vậy để Diệp Đông thường xuyên bồi bổ cơ thể cho em mới được.” Hiên Viên Thần cũng đau lòng cho cô.
“Em rèn luyện thân thể nhiều chút là ổn thôi.” Tô Thắm trả lời một câu.
Hiên Viên Thần mỉm cười nhìn cô: “Đợi sau khi em chuyển vào toà nhà tổng thống, anh sẽ luyện tập cùng em.”
Tô Thắm cắn môi, có chút xấu hồ gật đầu: “Vâng.”
Xe cũng đã đi được khá lâu rồi, Tô Thắm cũng bắt đầu căng thẳng, dù sao cũng đã từng gặp mặt Trình Tuyết Lam rồi mà lúc này đây lại gặp mặt, như vậy có phải là sẽ rất khó xử không?
Khi Tô Thám căng thẳng thì sẽ làm động tác cắn môi, Hiên Viên Thần thấy cô không ngừng cắn môi liền nhắc ngăn đựng cốc bên cạnh lên nhích mình ngồi qua rồi ôm chặt lấy cô: “Đừng căng thẳng, ba mẹ anh cũng như ba mẹ em đều là những người sáng suốt, cũng rất dễ thân cận.”
Tô Thấm nhớ tới khi còn đi học, ngày ngày đều nhìn thấy ba của Hiên Viên Thần trên tivi, khi đó, ba anh cũng là một người vô cùng uy nghiêm, gặp một vị tổng thống tiền nhiệm, đổi lại là ai đi chăng nữa cũng sẽ cảm thấy căng thẳng mà thôi.
“Anh có biết bây giờ ba anh thích gì không?”
“Cái gì co?”
“Ông ấy ở trong vườn, trồng hoa trồng trà, trồng rau, còn nuôi rất nhiều vẹt, ông ấy còn tham gia các hội thảo học thuật về nông sản, liên tiếp hai năm đã đưa ra rất nhiều ý kiến quý báu.”
Tô Thám nghe xong không khỏi kinh ngạc: “Thật sao?”
“Ừm! Lát nữa anh đưa em đi xem đám vẹt đó, chúng nó biết nói, biết hát, tóm lại là rất đa tài đa nghệ.”
Tô Thắm mím môi cười, nghe được những điều này từ Hiên Viên Thần sự khẩn trương trong cô cũng đã vơi đi một chút, xem ra ba của Hiên Viên Thần sau khi về hưu cũng sống một cuộc sống bình thường như bao người khác, đây cũng là một phương pháp dưỡng lão rất tốt. Tô Thắm nhìn đoạn đường bên ngoài cửa sổ xe, ở đây cách xa trung tâm thành phố huyên náo, vô cùng yên tỉnh, đương nhiên thi thoảng cũng sẽ nhìn thấy một vài trạm gác, đoàn xe đi qua một con đường được trải hoa và cắt tỉa gọn gàng thì tiến vào một khu rừng vắng vẻ, lái thêm vài phút nữa liền tới trước mặt một ngôi biệt thự kiểu Trung Quốc.
Biệt thự không lớn thế nhưng sân vườn ở bốn phía lại vô cùng rộng lớn, bên cạnh còn có bãi đỗ xe, hơn nữa còn thiết kế một bãi đáp trực thăng, chỉ có xe của Hiên Viên Thần mới được tiến vào trong sân.
Những xe khác đều phải đỗ ở bên ngoài, dưới tầm mắt Tô Thắm là một khu vườn vô cùng xinh đẹp, có trúc xanh, có nước chảy và có cây cầu nhỏ vắt qua, còn có một hồ nước không lớn, ngoại trừ đá lát xanh ra thì toàn bộ phong cảnh đều là màu xanh.
Dừng xe, Hiên Viên Thần không đợi vệ sĩ mở cửa mà tự mình đẩy cửa xuống xe, đồng thời cũng vội vòng qua bên kia mở cửa xe cho Tô Thắm.
Tô Thắm duỗi tay đặt vào lòng bàn tay anh, rồi anh nắm tay cô đi, vệ sĩ liền rời khỏi sân vườn.
Lúc này đây, mặc dù là mùa đông thế nhưng khu vườn vẫn được chăm sóc rất tốt, bốn phía đều một màu xanh tươi, Hiên Viên Thần nói với Tô Thắm: “Ba anh ông ấy không hề mời thợ làm vườn, tất cả đều là do ba với mẹ chăm sóc chúng vào những lúc rảnh rỗi.”
“Vậy họ cũng quá vắt vả rồi.” Tô Thắm cảm thán một tiếng.
*Đi, chúng ta vào nhà.” Hiên Viên Thần nắm tay cô đi về phía đại sảnh.
Chưa tới đại sảnh đã thấy có người ra đón, là Trình Tuyết Lam, Tô Thắm thấy bà trong lòng không khỏi khẩn trương.
“Mẹ, sao mẹ lại ra ngoài?” Hiên Viên Thần cười hỏi.
“Con chào bác.” Tô Thắm lễ phép chào hỏi.
“Tới rồi à, mau vào đi! Bên ngoài lạnh lắm.”Trình Tuyết Lam mỉm cười, liếc nhìn hình ảnh con trai mình cùng Tô Thắm ở bên nhau, lại cảm thấy cũng khá môn đăng hộ đối.
: Vào tới đại sảnh Tô Thắm liền nhìn thấy tổng thống tiền nhiệm mặc chính trang ngồi trên ghế sofa, ông nhìn thấy Tô Thắm thì đứng lên từ ái mỉm cười đi qua: “Tiểu Thắm tới rồi đấy à.”
“Con chào bác.” Tô Thắm lại tiếp tục chào hỏi.
Hiên Viên Hi đáng giá Tô Thắm, trong lòng cảm thấy vô cùng vừa ý, ánh mắt nhìn người của ông vô cùng cao, trên người Tô Thắm có một loại khí chát khiến ông rất thích, dịu dàng, trong ánh mắt không hề chứa dã tâm mà lộ ra sự lương thiện.
Tô Thắm bị đánh giá có chút khẩn trương, Hiên Viên Thần nhẹ nhàng nắm bàn tay cô: “Ngồi đi!”
“Tiểu Thần, ống nước ở sau nhà nó hơi bị tắc con với ba con đi xem thử đi.” Trình Tuyết Lam nói với Hiên Viên Thần.
Hiên Viên Thần đương nhiên nghe ra được, mẹ anh là muốn anh và ba lánh đi, bà chỉ đang lấy cớ để nói chuyện riêng với Tô Thám, thái độ lần trước của mẹ với Tô Thắm đủ để anh có thể giao Tô Thắm cho bà.
“Vâng, ba, con đi xem với ba.” Hiên Viên Thần nói với ba.
Hiên Viên Hi gật đầu, ánh mắt nhìn về phía vợ mình ra hiệu, Trình Tuyết Lam hơi mỉm cười nhìn ông: “Đi đi! Hiếm khi con trai nó ở nhà, để nó đi giúp anh một chút.”
Hai ba con đi ra sau sân, một mình Tô Thám đối mặt với Trình Tuyết Lam, nội tâm cô không khỏi căng thẳng, chính lúc này đây Trình Tuyết Lam lại duỗi tay rồi nói với cô: “Tiểu Thắm, ngồi đi! Bác có chuyện muốn nói với con.”
Ề Tô Thắm gật đầu, ngồi trên sofa, Trình Tuyết Lam ngồi bên cạnh cô, một người hầu dâng trà lên.
“Tiểu Thắm, đầu tiên, bác muốn xin lỗi con, chuyện lần trước mà bác đã làm có chút quá đáng, cũng rất không công bằng đối với con.” Trình Tuyết Lam nói rất chân thành.
Mặc dù Tô Thám đúng là đã chịu ủy khuất thế nhưng câu xin lỗi này, cô quả thực là không thể nhận, cô lắc đầu nói: “Bác gái, bác đừng nói như vậy, con không trách bác.”
“Con không trách bác thế nhưng trong lòng bác vẫn cảm thấy rất áy náy, trước đây là do bác quá cố chấp mà không nghĩ đến cảm nhận của con, đã nói những câu nặng lời làm tổn thương con, thật xin lỗi.” Trình Tuyết Lam hơi cúi đầu nói. Tô Thắm cảm thấy kinh hãi trước lời xin lỗi này, cô vội vàng đưa tay đỡ Trình Tuyết Lam lên: “Bác gái, bác đừng như vậy, con thật sự là không để trong lòng.”