TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu
Chương 583

Chương 583: Cuộc Điện Thoại

Hình Nhất Nặc gật đầu, có chút chột dạ nhìn anh và hỏi: “Anh có tức giận không?”

Ôn Lương Diệu không khỏi cảm thấy buồn cười, anh lắc đầu trả lời: “Không tức giận.”

Hình Nhất Nặc không khỏi mím môi và thầm cười trộm, anh không tức giận!

Khi các món ăn đến, Hình Nhất Nặc cảm thấy bữa ăn trở nên ngon hơn, thỉnh thoảng cô sẽ nhìn vào hai người phụ nữ bên kia, phát hiện ra họ cũng thỉnh thoảng nhìn Ôn Lương Diệu nhưng ánh mắt anh không nhìn vào họ dù chỉ một chút.

“Anh cũng mang quà đến cho anh trai em và Tiểu Hi, em thay anh đưa cho họ giúp anh.” Ôn Lương Diệu nói.

“Được!” Hình Nhát Nặc gật gật đầu, cô bóc tôm và đặt tôm lên đĩa của anh.

Ôn Lương Diệu mím môi cười nhìn cô một cái, cũng vươn tay gắp thức ăn bỏ vào bát cô nói: “Đừng bóc tôm nữa, ăn cơm đi!”

Hình Nhất Nặc cong mày cười, khóe mắt cô cảm thấy người phụ nữ ở phía đối diện đang nhìn về phía bên này, cô nghĩ thầm, hẳn là cô và Ôn Lương Diệu trông giống như đôi tình nhân đúng không?

Trong khi ăn, Ôn Lương Diệu vẫn luôn muốn biết về sinh hoạt của cô, Hình Nhất Nặc cũng kể cho anh nghe về cuộc sống hàng ngày của cô, nói chung là cuộc sống ở nước ngoài của cô rất viên mãn.

Trong mắt Ôn Lương Diệu hiện lên một tia vui mừng.

“Ăn no rồi, chúng ta đi thôi!” Hình Nhất Nặc nói với anh.

Ôn Lương Diệu thanh toán xong, hai người đi về phía cửa.

Vừa ra khỏi nhà hàng thì phía sau có tiếng bước chân giống như là đang đuổi theo bọn họ.

Chỉ thấy người phụ nữ vừa mới đến bắt chuyện với Hình Nhất Nặc trong nhà hàng chạy đến, cô ta cầm một tắm danh thiếp bước đến trước mặt Ôn Lương Diệu nói: “Thưa anh, anh có thể giúp tôi một việc không?”

“Có chuyện gì sao?” Giọng Ôn Lương Diệu lạnh lùng.

“Là như thế này, tôi cùng bạn đánh cược là anh sẽ nhắn tin cho tôi. Anh có thể giúp tôi việc này để tôi thắng cược với bạn hay không? Anh có thể nhắn bắt kỳ cái gì cũng được!” Nói xong, người phụ nữ còn vô cùng nhẹ giọng cầu xin: “Xin anh đó!”

Hình Nhất Nặc không khỏi có chút khó chịu, người phụ nữ này vậy mà dùng cách này để xin số điện thoại của Ôn Lương Diệu, thật là quá ghê tởm.

“Xin lỗi, tôi có bạn gái nên không tiện giúp cô.” Ôn Lương Diệu nói xong, vươn tay ôm lấy Hình Nhất Nặc bên cạnh nói: “Chúng ta đi thôi!”

“Bạn gái anh hình như chưa đủ tuổi vị thành niên!” Cô gái có chút buồn bực khi bị từ chối, lập tức truy vấn một câu.

Sau khi nghe điều này, Hình Nhất Nặc quay đầu lại trả lời: “Tôi mười chín tuổi rồi.”

Cô gái kia ngay lập tức nghẹn họng, cô ta không ngờ sức hấp dẫn của mình lại kém một cô gái nhỏ, thật là khó chịu.

Ôn Lương Diệu tiếp tục ôm Hình Nhất Nặc đi vào thang máy, vừa vào trong thì tay anh lập tức rời khỏi vòng eo mảnh mai của cô.

Khóe miệng Hình Nhất Nặc cong lên một nụ cười vui vẻ, đồng thời cũng có chút xấu hỗ.

“Có phải anh thường xuyên gặp phải trường hợp người khác giới bắt chuyện như thế này không? Anh thường đối phó với trường hợp này như thế nào?” Hình Nhất Nặc đột nhiên tò mò hỏi.

“Rất ít, cho dù có, anh cũng sẽ chủ động từ chối.” Ôn Lương Diệu nghiêm túc trả lời câu hỏi này.

Đương nhiên, Ôn Lương Diệu gặp không ít trường hợp này, nhưng anh đều lạnh lùng từ chối mà không mắt đi sự lịch sự tối thiểu.

*ÒI” Nghe xong, khóe miệng Hình Nhất Nặc lại nhếch lên một chút.

Chỉ cần anh sẵn sàng từ chối là được.

“Anh sẽ đưa em trở về. Nếu về quá muộn, ba mẹ em sẽ rất lo lăng.” Ôn Lương Diệu nói với cô.

Cho dù là anh thì anh cũng không thể vượt quá giới hạn.

“Dạ! Được!” Hình Nhất Nặc gật gật đầu.

Cô lên xe của Ôn Lương Diệu và lái về hướng biệt thự Hình gia.

Đột nhiên trong xe yên tĩnh vang lên tiếng điện thoại, hóa ra là điện thoại di động của Ôn Lương Diệu tự động kết nói với xe, giờ phút này, trên màn hình điều khiển của xe hiển thị có cuộc gọi đến.

Ôn Lương Diệu nhìn lướt qua cái tên trên đó và hiễn thị trên đó thể hiện là tên một người phụ nữ, Diệp Ngưng.

Ánh mắt Hình Nhất Nặc nhìn chằm chằm vào cái tên trên màn hình điều khiển, tim cô chọt thắt lại, cuộc gọi của phụ nữ sao?

Cô đột nhiên muốn nghe xem người phụ nữ đầu dây bên kia nói gì.

Cô lập tức nói: “Anh lái xe nên không tiện bấm nút nghe máy, để em giúp anh.” Nói xong, ngón tay mảnh khảnh của cô chạm vào nút kết nồi.

“Alô, Lương Diệu, anh có ở nhà không? Em có một vấn đề muốn hỏi anh.” Đầu bên kia truyền đến một giọng nữ ngọt ngào, trong giọng nói còn có chút vui mừng.

*Tôi đang ở bên ngoài, đang lái xe.” Ôn Lương Diệu đáp.

“AI Anh đang lái xe! Vậy khi nào anh về đến nhà thì em sẽ gọi lăng.” Ôn Lương Diệu nói với cô.

Cho dù là anh thì anh cũng không thể vượt quá giới hạn.

“Dạ! Được!” Hình Nhất Nặc gật gật đầu.

Cô lên xe của Ôn Lương Diệu và lái về hướng biệt thự Hình gia.

Đột nhiên trong xe yên tĩnh vang lên tiếng điện thoại, hóa ra là điện thoại di động của Ôn Lương Diệu tự động kết nói với xe, giờ phút này, trên màn hình điều khiển của xe hiển thị có cuộc gọi đến.

Ôn Lương Diệu nhìn lướt qua cái tên trên đó và hiền thị trên đó thể hiện là tên một người phụ nữ, Diệp Ngưng.

Ánh mắt Hình Nhất Nặc nhìn chằm chằm vào cái tên trên màn hình điều khiển, tim cô chọt thắt lại, cuộc gọi của phụ nữ sao?

Cô đột nhiên muốn nghe xem người phụ nữ đầu dây bên kia nói gì.

Cô lập tức nói: “Anh lái xe nên không tiện bắm nút nghe máy, để em giúp anh.” Nói xong, ngón tay mảnh khảnh của cô chạm vào nút kết nồi.

“Alô, Lương Diệu, anh có ở nhà không? Em có một vấn đề muốn hỏi anh.” Đầu bên kia truyền đến một giọng nữ ngọt ngào, trong giọng nói còn có chút vui mừng.

“Tôi đang ở bên ngoài, đang lái xe.” Ôn Lương Diệu đáp.

“AI Anh đang lái xe! Vậy khi nào anh về đến nhà thì em sẽ gọi lại cho anh!”

“Được!”

“Vậy thì anh lái xe cẩn thận.” Đầu bên kia truyền đến giọng nói quan tâm của cô gái rồi tinh nghịch nói: “Vậy thì em cúp máy nhé!”

Nói xong bên kia liền cúp máy.

Trong xe lập tức im lặng trở lại, Hình Nhất Nặc nhìn tên cô gái biến mắt trên màn hình, khuôn mặt xinh đẹp có chút cứng đờ, chớp chớp mắt, trong đầu hiện lên rất nhiều dấu hỏi.

Cô gái này là ai? Có quan hệ gì với Ôn Lương Diệu? Tại sao cô ấy lại gọi Lương Diệu thân mật như vậy?

Ôn Lương Diệu cũng cảm nhận được sự im lặng và trầm mặc của cô gái bên cạnh mình, anh không khỏi có chút lo lắng nhìn cô một cái.

Mà lúc này, Hình Nhát Nặc đã cười hỏi: “Cô ấy là ai vậy?”

“Đồng nghiệp.” Ôn Lương Diệu trả lời cô.

“Đồng nghiệp nữ làm việc với anh trong lần này sao? Có vẻ như hai người có quan hệ rất tốt!” Hình Nhất Nặc cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu không giải thích được.

Thì ra ở nơi làm việc của anh lại có những nữ đồng nghiệp có quan hệ tốt với anh như vậy.

“Nhất Nặc, chúng anh chỉ là bạn bè bình thường. Thỉnh thoảng s.. . 3: ” Á£ *X À ^ ` cô ây có hỏi anh một sô vân đê trong công việc.” Ôn Lương Diệu nghiêm túc giải thích vì sợ rằng cô có thể hiểu lầm điều gì đó.

“Ò! Thật không?” Hình Nhất Nặc mím môi cười.

Bầu không khí lại có chút đông lạnh, Hình Nhất Nặc bên cạnh càng trầm mặc, yên lặng như một búp bê vô hồn.

Tim của Ôn Lương Diệu càng thắt chặt, khẩn trương đến mức làm hơi thở của anh có chút dồn dập.

“Nhất Nặc, sao em không nói nữa?” Ôn Lương Diệu nhẹ giọng hỏi.

“Em hơi mệt.” Hình Nhất Nặc đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, thật ra không chỉ mệt mà trong ngực có một cảm giác buồn bực không nói thành lời.

Cô cảm thấy rằng cô thậm chí không có tư cách gì để ghen hoặc để điều tra sâu hơn về cô gái này.

“Được, anh đưa em về.” Ôn Lương Diệu nhẹ nhàng đáp lại.

Chẳng máy chốc, Hình gia đã ở ngay phía trước, xe của Ôn Lương Diệu dừng ở cửa, Hình Nhất Nặc nói: “Anh để em xuống đây đi! Em sẽ tự vào.”

Hiện tại đã gần chín giờ, Ôn Lương Diệu cũng không thích hợp đi vào, anh cầm món quà từ ghế sau đưa cho cô: “Đây là quà của anh trai em và Tiểu Hi, em cầm giúp anh.”

“Dạ!” Hình Nhất Nặc đưa tay ra nhận lấy, trong túi có món quà của cô.

“Vậy em về trước nhé, tạm biệt!” Hình Nhất Nặc nhận món quà, quay người ấn dấu vân tay rồi bước vào nhà.

Phía sau, Ôn Lương Diệu nhíu mày, lo lắng nhìn cô biến mát sau cánh cửa.

Không hiểu sao, anh lại muốn ngăn cô lại, nhưng rốt cuộc anh cũng dập tắt ý định đó.

Cô vẫn còn trẻ vì vậy rất nhiều chuyện không thể giải thích một lần cho cô hiểu được.

Quả thực, Hình Nhất Nặc không cách nào giải thích được, lúc này tim cô như bị ai đó nắm chặt, có chút đau đớn.

Đọc truyện chữ Full