Chương 603: Cầu Hôn Thành Công
Chân của Mộ Phi, dưới sự chăm sóc của bác sĩ đang càng ngày càng tốt lên, còn có thể kiên trì đi được hơn trăm thước, anh còn có thể đi dọc vườn hoa, chỉ là còn phải cố gắng luyện tập thêm, tuy nhiên, so với hơn một năm ngồi xe lăn của anh, đây đã gọi là được ông trời ban ơn rồi.
Ba mẹ Mộ Phi cũng vui mừng khôn xiết, con trai là sinh mạng của họ, bây giờ con trai rốt cuộc cũng khôi phục, cuộc đời anh sẽ lại sang trang mới.
Mà hết thảy những điều này đều là công lao của Thư Thuần, vì cô đã dũng cảm xuất ngoại đến tìm anh, thay đổi con người anh.
Lúc này Mộ Phi đã có thời gian đưa cô đi dạo ở trung tâm thành phố, cùng cô ngắm những danh lam thắng cảnh ở đây.
Hôm nay, công ty Mộ Phi có một nhân viên cấp cao người bản xứ kết hôn, mời anh đến tham dự.
Tất nhiên Mộ Phi sẽ mang theo Thư Thuần, ở quốc gia này, hôn lễ là một chuyện rất quan trọng, cho nên khách mời đều sẽ mặc trên người những bộ quần áo đắt tiền.
Điều này cũng là để tôn trọng vợ chồng mới cưới.
Khi nhận được tin, Mộ Phi đã lén gọi cho cửa hàng định chế trang phục, làm cho Thư Thuần một bộ lễ phục xinh đẹp.
Vừa hay lần trước Thư Thuần có để lại kích cỡ cơ thể cô, bộ lễ phục này chỉ làm cho riêng cô.
3 Thư Thuân cũng đột nhiên được Mộ Phi báo sẽ tham dự hôn lê này, việc này làm cô rất lo lắng, đồng thời cũng rất kích động.
Ngoài mặt Thư Thuần không nói, nhưng trong lòng cô vẫn nghĩ nên mặc đồ gì mới có thể sánh đôi với Mộ Phi trong hôn lễ, lẽ tất nhiên, cô không muốn làm mắt mặt anh.
Mặc dù trang phục hàng ngày của cô cũng là đồ hang, nhưng trong lòng Thư Thuần, muốn cùng anh tham gia những sự kiện đông người thế này, cô vẫn chưa đủ xuất sắc.
Mộ Phi nhìn cô loay hoay trong phòng chọn quần áo, anh đứng cửa cười: “Thư Thuần, cùng anh đến một nơi.”
*Đi đâu?” Thư Thuần đi tới, Mộ Phi liền nắm tay cô, đi về phía phòng anh.
Thư Thuần có chút mong đợi, lại có chút hiếu kỳ.
Mộ Phi đẩy cánh cửa, một bộ lễ phục tinh xảo màu xanh lá cây hiện ra trước mắt cô.
Thư Thuần không khỏi trợn tròn mắt, không dám tin nhìn bộ lễ phục này: “Anh mua từ khi nào thế.”
“Không phải mua, bộ trang phục này anh đặc biệt nhờ người đặt may, là màu sắc em thích.” Mộ Phi cười.
Thư Thuần còn nhớ mấy hôm trước, Mộ Phi có hỏi cô thích quần áo màu gì, Thư Thuần suy nghĩ một hồi, nói mình thích màu xanh.
Không nghĩ, hóa ra anh hỏi vì bộ lễ phục này.
“Bây giò, em không cần lo không có lễ phục để tham gia hôn lễ nữa.” Mộ Phi dịu dàng an ủi cô.
Hốc mắt Thư Thuần hơi đỏ lên, cô cảm động. Từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện, mặc dù không thiếu tình thương, nhưng có một người đàn ông thân thiết chu đáo chuẩn bị cho cô hết thảy mọi thứ, giờ phút này, cô có một cảm giác vô cùng hạnh phúc.
“Cảm ơn anh.” Thư Thuần xoay người ôm Mộ Phi.
Mộ Phi cũng ôm chặt lấy cô, anh không nói, trong hôn lễ của người nọ, anh còn chuẩn bị một bắt ngờ hơn cho cô.
Mộ Phi không muốn đợi thêm nữa, tình trạng thân thể anh bây giờ đã bình thường, anh muốn cho cô một danh phận, để cô sau này danh chính ngôn thuận đi bên anh. Danh phận của bà Mộ. Thư Thuần cầm lễ phục về phòng, Mộ Phi nhìn bóng người cô, anh cười về phòng, lấy từ ngăn kéo ra một cái hộp tinh xảo, trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương.
Tỏa sáng.
Hôn lễ và ngày mai, một đêm này, Thư Thuần nhìn bộ lễ phục, hưng phần không ngủ được.
Sáng sớm, Thư Thuần ở trong phòng thay lễ phục, ngồi trên bàn trang điểm, bắt đầu thay đổi một lớp make up nhẹ nhàng thanh nhã, mái tóc dài tùy ý xõa ra. Mái tóc dài của cô đen óng, không có một chút dấu vết hóa chất, vừa đen vừa sáng.
Sáng động lòng người.
Cho nên cô chỉ cần đơn giản thả xõa xuống eo đã vô cùng xinh đẹp.
Mộ Phi mặc một bộ âu phục đậm màu, rắn ròi thẳng tắp, trên người anh tỏa ra hơi thở dịu dàng, anh cũng đã 31, cả người tản mát ra hơi thở thành thục của người đàn ông, vô cùng cứng cỏi.
Thư Thuần từ phòng đi ra, lễ phục nhe nhàng, khi cô mặc lên người vô cùng thoải mái, đồng thời cũng lộ rõ bờ eo thon của cô.
Mộ Phi nhìn dáng người cô nhưu cánh bướm, anh đưa tay tới dắt cô: “Đi thôi!”
Mộ Phi lái xe, mang Thư Thuần đến một trang viên gần bờ biển, nơi này có một thánh đường, là nơi người địa phương hoặc người nước ngoài cử hành hôn lễ, có buffet, các tân khách đều đứng trong vườn hoa nâng ly chúc mừng, làm chứng cho một đôi vợ chồng. Chú rễ là một người đàn ông trung niên, cô dâu của ông ta cũng rất đẹp, họ trao cho nhau chiếc nhận kim cương, chú rễ cười nói: “Tiếp theo đây, tôi sẽ giao lại lễ đài này cho ông chủ của tôi, mời ông chủ và bạn gái của anh ấy, Thư tiểu thư lên đài.”
Mộ Phi chỉ chờ giờ khắc này, anh đưa tay dắt Thư Thuần: “Lên lễ đài với anh đi!”
Thư Thuần không khỏi xấu hỗ: “Lên lễ đài làm gì?”
Sáng động lòng người.
Cho nên cô chỉ cần đơn giản thả xõa xuống eo đã vô cùng xinh dẹp.
Mộ Phi mặc một bộ âu phục đậm màu, rắn ròi thẳng tắp, trên người anh tỏa ra hơi thở dịu dàng, anh cũng đã 31, cả người tản mát ra hơi thở thành thục của người đàn ông, vô cùng cứng cỏi.
Thư Thuần từ phòng đi ra, lễ phục nhe nhàng, khi cô mặc lên người vô cùng thoải mái, đồng thời cũng lộ rõ bờ eo thon của cô.
Mộ Phi nhìn dáng người cô nhưu cánh bướm, anh đưa tay tới dắt cô: “Đi thôi!”
Mộ Phi lái xe, mang Thư Thuần đến một trang viên gần bờ biển, nơi này có một thánh đường, là nơi người địa phương hoặc người nước ngoài cử hành hôn lễ, có buffet, các tân khách đều đứng trong vườn hoa nâng ly chúc mừng, làm chứng cho một đôi vợ chồng. Chú rễ là một người đàn ông trung niên, cô dâu của ông ta cũng rất đẹp, họ trao cho nhau chiếc nhận kim cương, chú rễ cười nói: “Tiếp theo đây, tôi sẽ giao lại lễ đài này cho ông chủ của tôi, mời ông chủ và bạn gái của anh ấy, Thư tiểu thư lên đài.”
Mộ Phi chỉ chờ giờ khắc này, anh đưa tay dắt Thư Thuần: “Lên lễ đài với anh đi!”
Thư Thuần không khỏi xấu hổ: “Lên lễ đài làm gì?”
“Có lẽ là nhân viên của anh muốn anh nói lời chúc phúc, đi nàoccc Cùng anh lên đó đi!” Mộ Phi cười nói.
Ở thời khắc này, Thư Thuần cũng không nghĩ nhiều, cũng muốn lên đài chúc phúc, đứng bên cạnh anh, cô cũng chỉ có thể khắc phục nỗi lo sợ này.
Đứng trên lễ đài, Thư Thuần dắt tay Mộ Phi, quả nhiên cũng không căng thẳng như cô nghĩ, cô cắn môi, Mộ Phi cầm lấy mic, đầu tiên là chúc phúc cho chú rễ.
Thư Thuần thấy anh giao mic cho MC, cô đã nghĩ là hai người sẽ đi xuống, ngay lúc này, Mộ Phi cầm tay cô, dắt lại lên đài.
Thư Thuần trừng mắt nhìn.
Ngay vào lúc này, người đàn ông đứng trước mặt cô đột nhiên quỳ một chân xuống, chẳng biết từ khi nào, trong tay anh xuất hiện một cái hộp nhung, trong hộp đặt một viên kim cương, Mộ Phi thâm tình nhìn cô: “Thư Thuần, gả cho anh đi.”
Mộ Phi cầu hôn cô rồi.
Trong nháy mắt, lòng Thư Thuần nhíu lại, dưới đài rộ lên từng trận vỗ tay, mà trong đầu cô cũng trống không, chỉ còn nhìn thấy đôi môi anh đang mấp máy.
Vẫn là câu nói đó của anh, gả cho anh nhé Gương mặt cô ửng đỏ đầy kích động, có chút không biết phải làm thế nào.
Mộ Phi vẫn quỳ như vậy, trong lòng Thư Thuần vô cùng đau đớn, cô gật đầu, hốc mắt lộ ra ánh lệ, cô lại nói: “Được.”
Nói xong, cô kéo Mộ Phi, Mộ Phi ôm cô thặt chặt trong ngực, màn cầu hôn của anh thành công rồi.
Thư Thuần cũng ôm chặt lấy anh, giờ khắc này, nội tâm cô vừa kích động, vừa mừng rỡ, tất cả đan xen.
Mộ Phi nhẹ nhàng đỡ bả vai cô, đem chiếc nhẫn kim cương áp vào ngón tay áp út Thư Thuần mừng đến chảy nước mắt, cô đã đợi giờ khắc này quá lâu.
Mà cuối cùng, cô đã chờ được hạnh phúc của mình.
Mộ Phi lau khóe mắt cho cô: “Ngày vui lại khóc.”
“Em nguyện ý gả cho anh, Mộ Phi.” Thư Thuần một lần nữa ôm lấy anh.