Chương 642: Thay Cô Chọn Kịch Bản.
Nhóc con nhìn thấy ba mình, lập tức giơ bàn tay ngắn ngủi của mình ra ôm nhào vòng tay ấm áp của ba ánh mắt đây trìu mến, cậu bé khế kêu lên: “Ba ơi…”
“Thật dễ thương, biết nói sớm quá ta ơi.” Hình Nhất Nặc cảm thán.
“Đừng xem nó còn nhỏ nhé, nhóc con rất hiểu chuyện.” Ôn Lương Diệu đáy mắt cũng lộ ra một tia đắc ý của người lớn trong nhà.
Ôn Lệ Thâm cúi đầu xuống, hôn lên má nhỏ của con trai, ôm cậu trở lại đại sảnh.
Ôn Lương Diệu nhìn Hình Nhất Nặc nói: “Hình Nhất Nặc, anh có chuyện muốn nói với em.”
Trái tim của Hình Nhất Nặc thắt lại, nghiêm túc nhìn anh, cô nghĩ không lẽ anh không muốn hẹn hò nữa đấy chứ?
“Chuyện gì, anh muốn nói với em chuyện gì vậy?” Hình Nhất Nặc có chút khẩn trương hỏi.
“Anh biết em rất thích diễn xuất chuyên nghiệp. Vì để chăm sóc anh, em đã đánh mắt một cơ hội tốt. Bây giờ, anh đã chọn một vài kịch bản từ anh trai anh, muốn đưa xem em thích cái nào.”
Hình Nhất Nặc trừng mắt nhìn, trong lòng thở dài một hơi đồng thời cũng cảm động, anh vừa mới tỉnh chưa được mấy ngày đã bắt đầu suy nghĩ cho cô.
“Anh chọn dùm em sao? Đọc kịch bản như vậy có làm cho anh mệt không?” Hình Nhất Nặc đau lòng nhìn anh.
“Không mệt, anh cần gấp rút học hỏi thêm kiến thức và năng lực, phần đấu trở lại trạng thái trước khi mát trí nhớ.” Ôn Lương Diệu giò đây khao khát muốn học tập.
Hình Nhất Nặc gật đầu, cô cũng đã sẵn sàng bước vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình.
“Được, vậy em chọn nhé. Chọn xong sẽ cho anh xem.”
“Ừm, vào phòng với anh, anh đưa cho em.”
Hình Nhất Nặc ngượng ngùng gật đầu, hai người bước qua sảnh, chào hỏi các vị người lớn trong sảnh rồi cùng nhau lên lầu.
Mọi người ở dưới lầu đều đã biết chuyện của cả hai, tất cả mọi người đều rất trân trọng mối quan hệ này.
Hình Nhất Nặc vào phòng của Ôn Lương Diệu trên bàn của anh ấy có năm kịch bản, tất cả đều là nhân vật nữ chính. Hình Nhất Nặc đọc qua một lượt, cảm thấy rất ngạc nhiên.
Hình Nhất Nặc xem một cuốn kích bản cô ngước nhìn Ôn Lương Diệu hỏi: “Em có thể chọn sao?”
“Đều có thể.” Ôn Lương Diệu cười gật đầu.
“Em muốn đóng một bộ phim cỗ trang.” Hình Nhất Nặc nói xong rút ra một cuốn kịch bản, tên là Hậu Phi Truyền. Đây là một kịch bản cung đấu, nguyên tác cô đã từng đọc qua rồi, nhân vật nữ chính là một người cương nhu có đủ, đây là tiểu sử huyền thoại của cuộc đời nàng.
Ôn Lương Diệu không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm, tối qua anh đọc một lượt các kịch bản, chỉ có cuốn này là nữ chính ít tiếp xúc thân mật với nam chính thôi. Vả lại anh cũng cảm thấy cô hợp với cuốn này nhất.
“Chọn xong chưa? Xác định lầy cuốn kịch bản này?” Ôn Lương Diệu hỏi cô.
“Ừm, vậy chọn cái này đi. Em muốn thử thách bản thân một chút.” Hình Nhất Nặc gật đầu.
“Anh cũng cảm thấy bộ này hợp với em nhất. Vậy được, anh sẽ cho người sắp xếp diễn viên. Em có hình mẫu lý tưởng nào cho nam chính không?” Ôn Lương Diệu có một sự căng thẳng không thể giải thích được.
Anh thực sự lo lắng rằng Hình Nhất Nặc sẽ nói ra một tên nam diễn viên nào đó, dù sao thì các nam thần tượng trẻ tuổi đều có vẻ ngoài đẹp trai và quyến rũ.
Cô có mẫu người lý tưởng trong lòng mình không?
Hình Nhất Nặc nghĩ một hồi lâu rồi lắc đầu: “Em không có, anh nên để đạo diễn chọn đi, họ sẽ sáng suốt hơn.”
Khóe miệng Ôn Lương Diệu khẽ nhéch: “Ừm, vậy để anh sắp xếp.”
Trong thâm tâm của Hình Nhất Nặc cũng rất vui vẻ. Cô không ngờ được rằng bộ phim đầu tiên cô đóng lại được cùng anh chọn.
Đường Tư Vũ, Tô Hi đưa bạn nhỏ và Hình Dĩ Hi đến phòng đồ chơi, Hình Dĩ Hi rất giỏi chăm sóc em bé, cũng nghĩ nhiều trò chọc cho bé vui.
Tô Hi đang ngồi trên ghế sô pha bên cạnh nói vớ Đường Tư Vũ: “Nhìn con nuôi của mình tuyệt chưa kìa, sau này con gái của cậu nhát định cũng sẽ được nó chăm sóc tốt.”
“Dĩ Hi rất hiểu chuyện.” Đường Tư Vũ cũng rất tự hào.
“Này! Bao giò thì con trai mình mới lớn được như vậy!” Tô Hi cũng mong mỏi con trai mình lớn lên nhanh.
“Sẽ nhanh thôi, bắt tri bất giác tụi nhỏ đã lớn rồi.” Đường Tư Vũ rất rõ.
Tô Hi mím môi cười. Cô muốn cùng con trai trưởng thành từng ngày và không bao giờ bỏ lỡ thời điểm quan trọng nào của con.
“Anh ơi…” Ôn Dĩ Mặc trốn sau lưng Hình Dĩ Hi, non nớt kêu.
Mới học đã nhớ rồi, thằng nhóc thật thông minh.
Hai bà mẹ hai bên nở nụ cười hạnh phúc.
Hình Dĩ Hi ngồi trước đống gỗ xếp trước mặt, nói với anh chàng nhỏ bé ở phía đối diện: “Yên nào, lại đây, anh dạy cho.”
Cậu chàng lập tức bò đến, ngồi dậy và lật đổ đống gỗ vừa xếp xong. Hình Dĩ Hi mười phần kiên nhẫn không có tức giận, kiên – nhẫn dạy nhóc con một lần rồi lại một lần. Cuối cùng, nhóc con cũng chủ động đưa gỗ cho cậu xếp.
Buổi tối, Ôn gia chuẩn bị bữa tối phong phú, hai nhà quây quần bên nhau, náo nhiệt và ấm áp. Hình Nhất Nặc ngồi kế Ôn Lương Diệu, hình ảnh hai người ngồi cạnh nhau quả thật rất xứng đôi!
Sau khi ăn uống và trò chuyện một lúc, Hình gia bắt đầu chuẩn bị về, hai chiếc xe ô tô chạy qua. Hình Liệt Hàn chở Đường Tư Vũ, Hình Nhất Phàm chở Hình Nhất Nặc, ba mẹ Ôn đi với Hình Dĩ Hi.
Ban đêm, Hình Nhất Nặc bắt đầu đọc kịch bản, đồng thời chuẩn bị tâm lý nhân vật, bây giờ cô đã chắc chắn, cô chắc chắn sẽ diễn được vai này.
Cô nhất định phải lấy được thành tích tốt trong bộ phim đầu tay này, hoàn thành xuất sắc bộ phim này mới được.
Vả lại cô cũng không muốn Ôn Lương Diệu thất vọng về mình.
Sáng sớm, có một vị khách đến Ôn gia, Diệp Ngưng nghe tin Ôn Lương Diệu đã xuất viện, vì vậy cô định đến nhà thăm anh.
Ôn phu nhân cũng nhiệt tình tiếp đãi cô, Ôn Lương Diệu cũng mời cô ngồi ở một gian phòng ở lầu hai, nói chuyện cùng cô.
Diệp Ngưng đúng là có tâm tư riêng, cô biết trước khi anh mắt trí nhớ có thích một người. Nhưng mà khi mắt trí nhớ, anh có định bắt đầu lại một mối quan hệ mới không?
Ai cũng có quyền theo đuổi tình yêu, cô cũng muốn nỗ lực hết sức để đấu tranh giành lầy người đàn ông mình yêu.
“Lương Diệu, anh xem xong đoạn video lần trước em đưa cho anh chưa?” Diệp Ngưng tò mò hỏi.
Bởi vì trong những video đó, có hình ảnh họ làm việc vui vẻ, có tiệc sinh nhật. Trong video Diệp Ngưng chăm sóc Ôn Lương Diệu rất tốt.
Nếu anh xem những video này, chắc chắn anh sẽ hiểu tâm tư của cô.
“Ừm, tôi xem xong rồi, cảm ơn cô đã đưa cho tôi.” Ôn Lương Diệu cảm tạ nói.
“Chỉ cần có thể làm anh hiểu rõ hơn về quá khứ, em rất sẵn lòng.” Diệp Ngưng mỉm cười, đồng thời trong mắt cô hiện lên một tia ấm áp: “Lương Diệu, anh biết không? Trong hai năm làm việc cùng nhau, anh hấp dẫn em rất nhiều.”
Ôn Lương Diệu bình tĩnh nhìn cô: “Diệp Ngưng, cô là một cô gái rất tài năng và xuất sắc.”
“Anh cũng thấy vậy sao?” Diệp Ngưng lập tức vui mừng khôn xiết, được anh khen ngợi khiến cô rất vui, điều này có nghĩa là anh thích cô?