Chương 646: Ở Chung Phòng.
Trong phòng, Hình Nhất Nặc ngượng ngùng, cô thật sự không nghĩ rằng mình sẽ gặp anh trong tình cảnh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, dưới ánh đèn, làn da của cô ửng hồng, cực kỳ xinh đẹp.
Mặc dù ánh mắt của Ôn Lương Diệu đã cố gắng khắc ché, anh cắm mình nhìn chằm chằm vào cô, nhưng sức quyến rũ này cũng rất kinh người rồi.
Anh cảm thấy sự tỉnh táo và khắc chế của mình không đủ, ánh mắt anh không khỏi dừng lại, bị một ma lực thu hút, anh nhìn cô gái bên cạnh.
Hình Nhất Nặc vòng tay ôm lấy mình, cụp mắt xuống, một đôi mắt trong veo như mắt nai bối rối len lén nhìn quanh.
Hô hấp của Ôn Lương Diệu có chút dồn dập, anh đứng dậy lấy một chiếc áo choàng tắm khác khoác lên vai của anh. “Em có muốn về phòng ngủ không?”
Hình Nhất Nặc không muốn ngủ, từ khi biết anh đến giờ, cơ hội ở bên anh cả đêm như thế này thật sự rất ít, cô hy vọng bản thân có thể ở chung cùng anh nhiều một chút, ngồi cả đêm với anh cô cũng bằng lòng.
“Không, em không ngủ được, chúng ta nói chuyện một lúc đi.”
*Tốt, vậy mình nói chuyện đi, chuyện trước đây của tụi mình ấy.
Anh muốn biết.” Ôn Lương Diệu ngồi đối diện với cô, ánh mắt dịu dàng có chút chờ mong nhìn cô.
Hình Nhất Nặc có một cảm giác kỳ lạ, như thể quay lại thời cô thương thầm anh, nội tâm ngọt ngào mà rung động.
Như thể được ném lại hương vị của mối tính đầu vậy.
Cùng người bị mất trí nhớ Ôn Lương Diệu yêu đương, cảm giác này thật ngọt ngào.
“Đươc! Vậy em sẽ kể về những gì đã xảy ra giữa chúng ta!”
Hình Nhất Nặc cũng rất vui được nói cho anh biết.
“Lúc đó, học lực của em không theo kịp bài vở. Môn Toán của em kém kinh khủng, mỗi ngày đều xếp cuối lớp. Ba mẹ rất lo lắng, nóng ruột, sợ em không đậu đại học nổi.” Giờ nghĩ lại, Hình Nhất Nặc thấy lúc đó mình thật là ngây thơ, không hiểu chuyện. Lúc đó cô chỉ nghĩ đến chuyện chơi bời, mơ mộng các kiểu, tốt nhất là ngày nào cũng có chuyện vui xảy ra.
“Sau đó thì sao?” Ôn Lương Diệu nói với cô, tràn đầy hứng thú.
“Sau đó thì anh xuất hiện đó! Hôm đó nhà em mời nhà anh làm khách. Em còn nhớ tới lần trước gặp nhau, em mới hơn mười tuổi! Lúc đó em còn là một đứa nhỏ không biết gì.”
“Sau này anh đi du học nước ngoài, khi anh đến nhà em chơi là khi anh về nước được hai tháng rồi thì phải.” Hình Nhất Nặc gối, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú tựa trên gối, mái tóc đen dài thẳng mượt. Hình ảnh đó đánh thẳng vào mắt của người đàn ông đối diện.
Nghe những lời này, Ôn Lương Diệu thật muốn đắm cho bản thân một cái, tại sao anh lại quên mắt quá khứ? Anh còn có thể nhớ lại không đây?
“Nói tiếp chuyện hai chúng mình gặp nhau đi.” Ôn Lương Diệu nóng lòng muốn biết diễn biến tiếp theo.
“Ngày đầu tiên khi anh đến nhà em, anh mặc áo sơ mi trắng và quần âu, trông rất sạch sẽ và sảng khoái, anh có biết không?
Lúc đó em nghĩ nếu anh đến trường em chắc chắn thành hot boy ngay và luôn.”
Ôn Lương Diệu không khỏi nở nụ cười:”Làm sao có thể có sức hấp dẫn như vậy?”
“Anh không biết đâu, anh là hình mẫu lý tưởng của đám con gái đó. Không giống anh ba của em, anh ấy đẹp trai, nhưng không hiền lành chút nào, khó hiểu, ở nhà chỉ biết bắt nạt em thôi.”
Hình Nhất Nặc không quên phàn nàn Hình Nhất Phàm một chút.
“Cậu ấy bắt nạt gì em?” Ôn Lương Diệu híp mắt cười hỏi.
“Anh ấy nói em lùn, không cao, còn nữa anh ấy nói em học kém, trong trường không được phép nói mình là em gái anh ấy.
Bắt em nếu gặp anh ấy phải giả vờ như không biết anh ấy. Anh nói coi, anh ấy tệ hay không chứ.” Hình Nhất Nặc rất ủy khuất nói.
“Cậu ấy chỉ chọc em thôi.”
“Anh ấy chỉ biết bắt nạt em thôi. Nhưng mà hiện giò anh ấy đối xử với em rất tốt, chuyện trước kia em bỏ qua cho ảnh rồi.”
Hình Nhất Nặc nhăn mũi đáng yêu.
– “Vậy sao anh lại kèm em học?” Ôn Lương Diệu tò mò hỏi.
“Vì em học dốt, ba mẹ rất lo lắng. Nghe tin anh ở nhà nghỉ ngơi nên lập tức đề nghị anh qua nhà kèm cặp cho em. Sau đó, ba mẹ bạn cũng rất vui mừng cho “mượn” anh, lúc đó em không ưng tí nào.”
“Sao thế?”
“Tại vì em không muốn học cho lắm, với lại em rất thiếu tự tin.
Anh cho em làm mười đề thì em sai bảy đề rồi.” Hình Nhất Nặc giờ nghĩ về điều đó và cảm thấy mình quá tệ đi.
“Vậy em thấy anh thế nào?”
“Em nghĩ rằng anh sẽ mắng em nhưng không, anh giảng rất chăm chú, còn không phiền mà dạy em lại rất nhiều lần. Dù em viết sai suốt anh cũng không giận.” Hình Nhất Nặc thấy anh thật sự là một thiên sứ.
Vì so với cách Hình Nhất Phàm dạy cô! Anh dịu dàng hơn, không giống Hình Nhất Phàm, suốt ngày mắng cô đần.
Ôn Lương Diệu nghe xong, trong lòng anh biết nếu thật sự gặp phải chuyện như vậy, anh thật sự có đủ kiên nhẫn để dạy dỗ cô.
Bởi vì cô rất đáng yêu nên anh không trách được.
*Sau này, có anh kèm cặp, em tiến bộ hơn hẳn dần dần cũng thành quen. Sau đó, thì cứ thay phiên học ở nhà em rồi qua nhà anh, mấy tháng liên tục như vậy. Có khoảng một tháng, ba mẹ muốn đưa anh ba em đi du học, nên qua nhà anh ở một tháng.”
“Thật sao?” Ôn Lương Diệu thật sự rất hi vọng mình nhớ được một tháng đó, hẳn là rất vui vẻ.
“Sau này, anh giấu em, đến trường em dạy học, làm thầy giáo toán của em. Em thực sự rất vui. Sau đó anh trở thành thầy giáo được ngưỡng mộ nhất trường. Ngay cả giáo viên tiếng Anh của em cũng theo đuổi anh. Tặng anh một món quà! “
Ôn Lương Diệu chỉ cảm thấy buồn cười: “Thật sao? Anh sau đó đã làm như thế nào?”
“Đương nhiên là anh từ chối! Bởi vì trong lòng anh chỉ có em.”
Hình Nhất Nặc tự tin nói.
Ôn Lương Diệu lập tức cười phốc một tiếng, lại bị cô làm cho thích thú, tự tin như vậy là do anh trao cho cô, cho dù cô mắt trí nhớ, anh vẫn có thể cho cô tự tin này.
Đúng, anh thích cô, đời này chỉ cần cô thôi.
“Về sau, ba mẹ em cũng đưa em đi du học. Em nghe xong muốn khóc, em không bỏ anh đi được nhưng anh nói với em, anh muốn đến Bắc Cực làm việc, chúng ta không thể không chia xa.”
Ôn Lương Diệu dịu dàng nhìn cô và an ủi: “Anh đã đọc email của em, anh biết rằng dù em ở đâu, trong lòng anh vẫn luôn quan tâm đến em.”
“Sau khi đến đó, anh không còn nhắn tin cho em mỗi ngày nữa, : có khi cả tháng rưỡi không về.” Hình Nhất Nặc phàn nàn.
Chuyện này Ôn Lương Diệu biết, anh đã viết rất nhiều e-mail nhưng ngại không dám gửi cho cô.
Có lẽ là vì lúc đó anh chưa trực tiếp bày tỏ ý muốn và không muốn làm phiền cô, sẽ ảnh hưởng không tốt đến việc học của cô, nên dù có thích cô, anh cũng phải đè nén xuống.
“Không phải là không muốn trở về, mà là không dám về.” Ôn Lương Diệu trầm thấp nói.