Chương 677: Người Phụ Nữ Tâm Cơ
Vừa lúc có thể cùng người nhà giải sầu, phân tán lực chú ý của cô, thời gian 2 ngày rất nhanh sẽ qua.
“Được rồi! Vậy em lập tức đi tìm họ.”
“Anh đưa em về nhà.” Ôn Lương Diệu nói với cô.
“Được.” Hình Nhất Nặc đáp ứng khoảng 10 giờ xuất phát.
Ôn Lương Diệu đưa Hình Nhất Nặc đến Hình gia, anh không vào mà liền rời đi.
Phía sau xe Ôn Lương Diệu, một chiếc xe màu xám có rèm che đã đi theo anh từ lúc ra cửa.
Cho đến giờ vẫn luôn đi theo.
Ôn Lương Diệu đem theo máy tính, nơi anh thích đến để sáng tác là một quán trà có vườn nằm ở trung tâm thành phó. Nơi này có thể thư giãn, có thể dùng bữa, cũng vô cùng yên tĩnh.
Lúc này, Ôn Lương Diệu mang theo máy tính đi đến đây. Mà phía sau anh, có một người đàn ông mặc đồ đen đè thấp nón gọi cho Kiều Nam.
“Chị Kiều, tôi theo dõi Ôn Lương Diệu đến quán trà trong vườn, anh ta đem theo máy tính, đi một mình.”
“Cậu chắc chắn? Chắc chắn anh ta chỉ đi một mình không?”
Kiều Nam xác thực hỏi lại.
ï “Chắc chắn một mình. Anh ta đưa Hình Nhát Nặc về nhà liền một mình đến đây.”
“Rất tốt, tiền tôi sẽ chuyển vào tài khoản của cậu. Cậu trước tiên ở đó quan sát, tôi lập tức đến.”
Kiều Nam không nghĩ đến, ông trời lại nhanh cho cô ta cơ hội như vậy. Tối hôm qua cô ta cùng người đại diện thương lượng, vẫn cảm thấy phái người theo dõi sẽ có cơ hội hơn.
Không ngờ rằng, cơ hội thật sự đến rồi.
Kiều Nam lập tức ở nhà thay quần áo trang điểm. Bát quá cô ta cũng không trang điểm quá cầu kỳ, mà chỉ học theo cách trang điểm thường ngày của Hình Nhất Nặc, trang điểm tinh xảo, giống một học sinh thanh thuần bình thường ra cửa.
Kiều Nam cũng mang theo máy tính, giả vờ đến trà quán viết lời nhạc, cô ta bình thường cũng sẽ viết nhạc.
Kiều Nam không đến nửa tiếng đã chạy tới, lúc này chỉ mới khoảng 10 giờ sáng.
Kiều Nam vào trong, ánh mắt cô ta tìm kiếm xung quanh, nhìn thấy Ôn Lương Diệu ở một góc tối, anh chỉ cần một ly cà phê đơn giản.
Lúc này, ánh mặt trời chiếu lên người anh, tràn đầy ấm áp, cộng với cảnh sắc mùa thu, người đàn ông này chính là nhân vật hoàng tử trong truyện cỗ tích.
Không gì có thể so sánh với sự ôn nhu của anh.
Kiều Nam ngây ngốc nhìn vài giây, cô ta lập tức liền giả vờ nhìn thấy anh, cô ta ôm máy tính đi đến trước mặt Ôn Lương Diệu.
“Ôn tiên sinh, thật trùng hợp. Anh cũng ở đây.” Kiều Nam mỉm cười chào hỏi.
Ôn Lương Diệu nâng mắt nhìn cô ta, cũng có chút giật mình: “Kiều tiểu thư sao cũng ở đây?”
“Gần đây tôi nhận bộ phim mới, đạo diễn hy vọng tôi có thể sáng tác một ca khúc, tôi liền tới đây tìm linh cảm.”
“Vậy cô bận rộn đi!” Trong giọng nói của Ôn Lương Diệu có ý muốn ở một mình.
Kiều Nam chọn một vị trí gần anh, cô ta cười: “Tôi ngồi ở đây, sẽ không làm phiền anh chứ?”
Cho dù có làm phiền, Ôn Lương Diệu cũng không thể đuồi cô ta đi, đây là nơi công cộng.
“Sẽ không.” Anh đáp một câu.
Kiều Nam liền ngồi vào vị trí đối diện anh, như vậy chỉ cần bọn họ ngẳắng đầu liền dễ dàng nhìn thấy đối phương.
Kiều Nam gọi cà phê cùng đồ ngọt, đồng thời cô ta còn đặc biệt gọi cho Ôn Lương Diệu một phần đồ ngọt.
Lúc nhân viên mang tới, cũng mang một phần cho Ôn Lương Diệu, Ôn Lương Diệu sửng sốt, ngắng đầu nói với Kiều Nam: “Cảm ơn.”
“Không cần khách khí.” Kiều Nam tự nhiên nở nụ cười: “Tôi cùng Nhát Nặc là bạn tốt mài”
Cô ta biết lấy thân phận của mình tiếp cận Ôn Lương Diệu là không có khả năng. Chỉ có thể đem quan hệ của Hình Nhất Nặc ra, Ôn Lương Diệu mới không cự tuyệt cô ta tới gần.
Ôn Lương Diệu tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình, ngón tay thon dài vuốt cằm.
Cảnh này vô cùng mê người.
Ánh mắt Kiều Nam vài lần nhìn lén anh, trong ánh mắt khó nén ái mộ.
Kiều Nam giả vờ viết viết, liền hỏi anh: “Ôn tiên sinh, có thể thỉnh giáo một vấn đề không? Bởi vì lần này tôi nhận một bộ cổ trang, cho nên trong ca từ có nhiều thi từ một chút, sẽ càng gần với kịch bản.”
“Cô hỏi đi!” Ôn Lương Diệu gật đầu.
Kiều Nam lập tức đem bản viết tay của cô ta đặt lên bàn, đi đến bên cạnh Ôn Lương Diệu, trực tiếp đem một đoạn cô ta đã viết xong cho anh xem: “Anh cảm thấy lời này tôi viết có vấn đề gì không?
Ôn Lương Diệu chớp mắt nhìn qua một lần, chỉ vài chỗ dùng từ cho cô ta, Kiều Nam sửa xong, quả nhiên lời bài hát liền có cảm giác hơn.
“Ôn tiên sinh, anh quả nhiên rất lợi hại. Tôi nghe nói trong tay anh vẫn còn kịch bản chưa lên kế hoạch, không biết anh định chọn ai làm nữ chính? Hôm qua Nhất Nặc nói muốn nghỉ ngơi rồi.” Kiều Nam thăm dò.
Ôn Lương Diệu nghĩ rồi nói: “Tạm thời không dự tính quay.”
“Kịch bản của anh quá tốt, ai đóng đều sẽ nỏi tiếng. Anh định để kịch bản nằm không vậy sao? Vậy thì quá đáng tiếc rồi.”
Kiều Nam giả vời tiếc nuối nói.
Ôn Lương Diệu nhìn cô ta: “Kiều tiểu thư còn gì muốn thỉnh giáo không?”
Kiều Nam lập tức cười: “Không có.”
Nói xong, ngượng ngụng mang máy tính trở lại bàn của mình.
Cô ta vừa rồi cũng thử thăm dò qua, Ôn Lương Diệu quả nhiên không tính sẽ quay. Anh là thật sự muốn đem tất cả kịch bản đều cho Hình Nhất Nặc đóng sao?
Người đàn ông này cũng quá có chấp rồi, giới giải trí này không thiếu nhất chính là mỹ nữ. Hình Nhất Nặc rất đẹp, nhưng cô ta cũng không kém, Ôn Lương Diệu thật sự một chút cảm giác cũng không có?
Kiều Nam nghĩ thầm, muốn bắt được Ôn Lương Diệu chỉ có một cách, đó là khiến anh mắc nợ cô ta, hoặc là đối với cô ta sinh ra áy náy gì đó.
Nhưng mà, có biện pháp gì có thể khiến anh sinh ra áy náy “
chứ? Hoặc nợ cô ta một ân tình? Ôn Lương Diệu căn bản không thiếu tiền, không thiếu tài nguyên, lại càng không thiếu nhân mạch, anh cũng không cần phụ nữ.
Kiều Nam cắn môi, lướt xem tin tức, liền thấy tin trên đường có người bị ám sát.
Trong đầu cô ta lập tức lóe lên sáng kiến. Nếu Ôn Lương Diệu gặp chuyện tai bay vạ gió được cô ta cứu, như vậy chính là nợ một ân tình rồi!
Kiều Nam cắn môi, cô ta nghĩ lập tức thiết kế một kế hoạch.
Bởi vì Hình Nhất Nặc ở bên cạnh anh, cô ta sẽ không có cơ hội.
Kiều Nam đứng dậy nói: “Tôi đi nghe điện thoại, anh thay tôi nhìn máy tính được không?”
Ôn Lương Diệu gật đầu, nơi này cũng sẽ không có trộm.
Kiều Nam ra ngoài hành lang, gọi người đàn ông cô ta thuê để theo dõi còn chưa rời đi, thỏa thuận giá, chuyện này liền vô cùng thuận lợi.
Chỉ cần người đàn ông này chấp nhận trở thành tội phạm, cùng cô ta diễn một vở kịch.
Sau khi Kiều Nam đi xuống, cô đợi Ôn Lương Diệu rời khỏi trà quán, trên đường gặp phải người ám sát, cô ta chỉ cần bị thương một chút là có thể chặn được, ân huệ này chắc cũng đủ khiến Ôn Lương Diệu cảm kích rồi!
Kiều Nam ngồi trở lại vị trí của mình, phát hiện Ôn Lương Diệu nghiêm túc đứng lên, anh căn bản không nhìn mọi người xung quanh, cho dù cô ta ngồi ở đây anh cũng sẽ không có cảm giác.
Ngay cả ngẳng đầu cũng không có.
Lẽ nào trên thế giới này, trong mắt anh chỉ có một cô gái là Hình Nhất Nặc sao?
Kiều Nam vẫn luôn không tin sẽ có tình yêu kiên định như vậy, nhưng bây giờ cô ta tin rồi.