Chương 679: Cho Anh Kinh Hï
Hiện tại, một bộ kịch bản tốt thật sự khó tìm, nếu cô ta có thể diễn kịch bản kia của Ôn Lương Diệu, thật sự sẽ bạo hồng.
Kiều Nam hiện tại cũng không vội vã, cô ta biết, cô ta không thể yêu cầu quá phận, cô ta phải đem những ân tình này tích lũy, đợi đến khi cô ta mở miệng, như vậy mới càng nắm chắc.
Kiều Nam về đến nhà, cô ta lập tức gọi điện thoại cho thủ hạ trước tiên, để bọn họ có thể đi xa bao nhiêu thì đi xa bấy nhiều, đồng thời, cũng không vòng vo thanh toán tiền cho bọn chúng.
Tuy rằng vừa ra tay liền mất đi 100 vạn, nhưng Kiều Nam tin tưởng, còn có thể thu về gấp trăm lần.
Ôn Lương Diệu tuy rằng để cảnh sát ra mặt, nhưng mà chiếc xe này dùng biển số giả, hung thủ cũng vô cùng giảo hoạt, có thể cần một thời gian mới tiền ra được.
Nhưng họ có thể thông qua nhận diện khuôn mặt mà tìm được bọn chúng đang lẫn trốn, cho nên vụ án này vẫn sẽ theo sát.
Buồi sáng hai ngày sau.
Ở thành phố gần đó, trong một ngôi chùa cổ vô cùng vương thịnh hương khói. Người nhà Hình gia từ sáng sớm đã dâng hương lễ Phật. Hiện tại Tưởng Lam cũng đã có tuổi, cho nên vô cùng tin thần phật, cầu một chút liền yên tâm.
Loại chuyện này, phụ nữ làm tương đối tốt, cho nên, Tưởng Lam mang theo Đường Tư Vũ cùng Hình Nhất Nặc tiến vào.
Ẵ Cạnh ngôi chùa có một khu vườn cô, lúc này Hình Liệt Hàn mang theo con gái nhỏ cùng con trai ở bên cạnh xem cá vàng.
Cô nhóc kia bình thường đều ít có những hoạt động như vậy, lúc này mừng rõ khanh khách cười, một khắc cũng không để chung quanh yên tĩnh.
Hình Dĩ Hi hóa thành một chuyên gia nhỏ trông em, em gí đi nơi nào, cậu bé liền chạy theo đến đó, bất kì chuyện nguy hiểm nào bé cũng nghĩ đến đầu tiên.
Ánh mắt Hình Liệt Hàn một khắc cũng không rời khỏi con gái.
Nhìn bé mặc một bổ quần áo thể thao nhỏ màu hồng, buộc tóc đuôi ngựa chạy xung quanh, đáng yêu mười phần.
“Điềm Điềm, không được đến gần, chỗ này nguy hiểm.” Hình Dĩ Hi ngăn bé, không để bé đứng quá gần xem cá.
Cô nhóc kia thông minh, chạy chỗ này chỗ kia, làm anh trai bé một đầu mồ hôi.
“Lão ba, làm sao đây!” Hình Dĩ Hi trưởng thành, liền không gọi daddy nữa, sửa thành gọi lão ba.
Hình Liệt Hàn bước đến, đem cô nhóc nâng lên, ôm trong tay: “Daddy ôm con đi xem.”
Cô nhóc ở trong lòng daddy lại an phận, hai tay nhỏ nắm hàng rào đá, nhìn cá vàng vui vẻ cười.
Hình Dĩ Hi mang theo một bình nước, cậu bé rót một cốc nước ấm cho cô nhóc uống.
Cha con ba người đi tới, liền thấy một chú chó nhỏ cũng tới, cô nhóc hưng phần muốn đuổi theo, chú chó nhỏ hoảng sợ, nhanh chóng quay đầu lại trừng mắt.
Trong lòng Hình Liệt Hàn căng thẳng, cơ hồ trước tiên nhanh chống ôm con gái lên, cô nhóc kia không biết sợ, kêu lên: “Chó nhỏ…”
Điều này đối với ba khi giữ em bé, tỉ mỉ không thua gì phụ nữ, đem con gái ôm chặt.
Bất quá, họ cũng quá coi thường tinh lực của cô nhóc kia, bé không ngừng lộn xộn, loạn đi, loạn chạy.
Giống như mắc chứng tăng động, Hình Dĩ Hi đều không có thể lực như em gái, thường đứng một bên mệt mỏi lau mồ hôi.
Bất quá, cô nhóc kia chơi mệt, liền nhào đòi daddy ôm, Hình Liệt Hàn ôm bé lên, cô nhóc vài giây liền ngủ trong lòng hắn, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng hồng, ngủ không biết sâu bao nhiêu.
Hình Liệt Hàn cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ của con gái, ôm bé đi tìm mấy người Đường Tư Vũ.
Tưởng Lam cùng hai người Đường Tư Vũ đi ra. Hình Chính Đình đang đứng dưới một tàng cây, nhìn mấy ông lão chơi cờ, ông ở bên cạnh xem cũng rất nghiêm túc.
Đường Tư Vũ đi ra liền thấy ở hành lang bên cạnh, Hình Liệt Hàn ôm cô nhóc đang ngủ say trong lòng, cô cười đi quay: “Sao lại ngủ rồi?”
“Mẹ, mẹ không biết em gái chạy tốt thế nào đâu, chân con đều muốn gãy rồi.” Hình Dĩ Hi mặc dù phàn nàn, nhưng mà ánh mắt nhìn em gái vẫn rất nuông chiều.
Đường Tư Vũ đau lòng vuốt đầu nhỏ của cậu bé: “Con trai vất VN vả rồi.
Đường Tư Vũ nói với Hình Liệt Hàn: “Có muốn em ôm một chút không? Có mệt không?”
“Cô nhóc nhỏ như vậy làm sao mệt được.” Hình Liệt Hàn một bên nói, một bên lại ôn nhu lau hồ hôi trên trán con gái.
Đường Tư Vũ cầm khăn tay cần thận lau cho bé.
Hình Nhất Nặc cùng mẹ ởi tới, cả nhà cùng ra ngoài như vậy không khí vô cùng tốt.
Hiện tại ở đây, chỉ thiếu mỗi Hình Nhất Phàm. Hình Nhất Phàm hiện tại ở nước ngoài bận việc của cậu, trong thời gian ngắn sẽ không quay về nước.
Cả nhà ở trên núi tản bộ một vòng rồi trở về, tối nay có thể về nhà.
Hình Nhất Nặc tuy rằng chỉ mới xa Ôn Lương Diệu 1 ngày, nhưng trong lòng cô đã rất nhanh muốn lập tức quay về bên cạnh anh.
Hon nữa, lần này cô cũng cầu nhân duyên, vô cùng thuận lợi.
Ngay cả Tưởng Lam cũng vui vẻ thay cô, cuộc hôn nhân này của con gái thật tốt.
Trong tay Hình Nhất Nặc còn cầu một chuỗi vòng tay cho nam, đây là quà cô tặng anh.
Trong xe thương vụ xa hoa, cô nhóc trong lòng Hình Liệt Hàn đã muốn tỉnh lại, liền nháo không muốn ngồi ghế trẻ em, Hình Liệt Hàn ôn như dỗ bé, vươn tay ôm bé vào lòng.
Hắn để xe đi chậm một chút, phải tuyệt đối cam đoan an toàn cho người nhà.
Trở về thành phố A đã khoảng 8 giờ tối. Hình Nhất Nặc liền ngồi xe về nhà Ôn Lương Diệu.
Tưởng Lam hiện tại cũng mặc kệ cô, con gái lớn rồi, bà cũng không quản nữa.
Hình Nhất Nặc đến dưới lầu căn hộ của Ôn Lương Diệu, nhìn thấy nhà anh sáng đèn, cô liền vui mừng trong lòng, trên đường đi, cô cũng không báo với anh cô đang về. Cho nên, cô có thể cho anh một kinh hỉ nhỏ.
Thang máy Hình Nhất Nặc thẳng đến cửa nhà Ôn Lương Diệu, cô vươn tay bắm chuông.
Cửa rất nhanh mở ra, Hình Nhất Nặc cong mắt cười, nhìn người đàn ông có chút kinh ngạc mừng rõ: “Em về rồi.”
Ôn Lương Diệu thật sự cảm thấy kinh hỉ, anh vươn tay kéo cô Vào.
: “Sao em không báo trước với anh một tiêng?”
“Em chỉ muốn cho anh một kinh hï thôi!” Hình Nhất Nặc nói xong, vươn tay ôm anh: “Nhớ em không?”
“Em thì sao?” Ôn Lương Diệu ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp của cô.
“Em cầu nhân duyên của chúng ta, quẻ thượng thượng. Em còn cầu cho anh một chiếc vòng tay, tuy rằng không phải quý báo, nhưng mà anh phải nhận nha!”
“Được, nhận chứ.” Ôn Lương Diệu cười đáp.
Hình Nhát Nặc lấy ra vòng tay đeo vào cổ tay anh, vô cùng hợp với anh.
Ôn Lương Diệu cúi đầu nhìn: “Về sau, anh sẽ mang nó mỗi ngày.”
Hình Nhất Nặc cười ôm lấy cổ anh, dán vào trong ngực anh: “Còn một kinh hỉ, anh đoán đi!”
Ánh mắt Ôn Lương Diệu toát ra chờ mong: “Còn kinh hỉ gì?”
“Em đó! Em chính là kinh hỉ thứ hai.” Hình Nhất Nặc sợ anh không hiểu, lập tức xấu hồ nói: “Kỳ sinh lý của em qua rồi.”
Ánh mắt Ôn Lương Diệu nháy mắt trầm xuống.
` “Sao em không báo trước với anh một tiêng?”
“Em chỉ muốn cho anh một kinh hỉ thôi!” Hình Nhất Nặc nói xong, vươn tay ôm anh: “Nhớ em không?”
“Em thì sao?” Ôn Lương Diệu ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp của cô.
“Em cầu nhân duyên của chúng ta, quẻ thượng thượng. Em còn cầu cho anh một chiếc vòng tay, tuy rằng không phải quý báo, nhưng mà anh phải nhận nha!”
“Được, nhận chứ.” Ôn Lương Diệu cười đáp.
Hình Nhát Nặc lấy ra vòng tay đeo vào cổ tay anh, vô cùng hợp với anh.
Ôn Lương Diệu cúi đầu nhìn: “Về sau, anh sẽ mang nó mỗi ngày.”
Hình Nhất Nặc cười ôm lấy cỗ anh, dán vào trong ngực anh: “Còn một kinh hỉ, anh đoán đi!”
Ánh mắt Ôn Lương Diệu toát ra chờ mong: “Còn kinh hỉ gì?”
“Em đó! Em chính là kinh hỉ thứ hai.” Hình Nhất Nặc sợ anh không hiểu, lập tức xấu hỗ nói: “Kỳ sinh lý của em qua rồi.”
Ánh mắt Ôn Lương Diệu nháy mắt trầm xuống.