Chương 688: Một Đêm Lãng Mạn Nước H.
Một ban công của hoa viên sơn trang, Hình Nhát Nặc mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, phối với một quần bò thoải mái, tươi đẹp mà sáng lạn, mang theo sự thơ ngây của thiếu nữ.
“Thơm thật đấy!” Hình Nhát Nặc ngửi hương hoa trong không khí, ở không xa có thể thấy cả vùng đất các loại hoa, đây là một hoa viên trang viên, nên là tất cả đều lấy hoa làm chủ đề.
Đi vào ở khách sạn trang viên như này, quả thật chính là thời gian lãng mạn nhất, Hình Nhất Nặc tóc dài buộc ở đằng sau đầu, mấy cơn gió thổi đến, trên người cô thuộc về phong tình của cô gái, lại không để ý để lộ ra ngoài.
Sau người Ôn Lương Diệu áo sơ mi màu trầm, phối với một quần tây thoải mái, dáng người cao, khí chất đầy nam tính mê người, mang theo một loại thần bí và ưu nhã.
Anh là tiêu chuẩn ý trung nhân trong mộng hoàn mĩ nhất, cả người anh toả ra hơi thở ôn hoà, khiến người phụ nữ muốn đến gần anh, đều có thể cảm thấy trên người anh là bao dung và mát lạnh như nước biển.
Đương nhiên khí chất như này của anh, duy chỉ có thể bày ra cho một người phụ nữ, những người phụ nữ khác muốn nhìn thấy anh như vậy, còn thật sự không có phúc đâu!
“Thích sao?” Ôn Lương Diệu hỏi cô.
“Thích ạ, cực kì thích ạ, yêu cực luôn.” Hình Nhất Nặc làm gì có đạo lí không thích chứ?
Nhưng mà thường ra ngoài du lịch đều là Ôn Lương Diệu chuẩn bị tất cả, còn cô chỉ muốn hưởng thụ tất cả điều tốt đẹp mà anh manh đến là được rồi.
“Xuống dưới đi dạo đi!” Ôn Lương Diệu dắt tay cô đi, dẫn cô đi đến khoảng cách gần để ngắm những bông hoa nở rực rỡ.
Hình Nhất Nặc cầm tay anh, đi nhẹ nhàng, thỉnh thoảng thưởng thức các loại hoa khác nhau, máy ảnh trong tay cô chụp không ngừng, gặp được hoa đẹp lại bảo Ôn Lương Diệu chụp ảnh lưu niệm cho cô.
Ôn Lương Diệu phần lớn thời gian đều chỉ là chụp gương mặt yêu kiều mê người của cô. Nụ cười trên mặt cô thắng cả loài hoa đẹp, cho dù đến trời cũng mắt đi màu sắc. Hình Nhất Nặc giơ tay hình chữ v, đôi mắt to trong như nước chớp mắt, đứng ở giữa rừng hoa, dường như tỉnh linh bước ra từ trong rừng hoa, linh khí bức người.
“Có đẹp không?” Hình Nhất Nặc cười hỏi.
“Đẹp.” Ôn Lương Diệu gật gật đầu.
Hình Nhất Nặc lập tức giống như một đứa trẻ, ở phía trước nhảy lên, giãm lên miếng đá xanh bên dưới, nhảy qua nhảy lại, giống một đứa trẻ chưa lớn vậy.
Trong ánh mắt của Ôn Lương Diệu mang theo sự yêu chiều, đuổi theo bóng dáng của cô, không nõ rời mắt đi.
Hình Nhất Nặc cuối cùng an phận ở bên cạnh anh, tuỳ anh năm tay cô, đi chậm trong vườn hoa.
Ở tận cuối của biển hoa là một cái ao mà xanh bích, hiện lên màu mây của trời, giống như mặt kính vậy, sạch sẽ thấu đáo.
Ở bên cạnh còn dựng một bậc thềm nhỏ, có thể để du khách ở đây cảm nhận sự thanh mát của hồ nước.
Hình Nhất Nặc lập tức cởi giày, một đôi chân trắng như ngọc nhẹ nhàng khua ở trong nước, cảm nhận nhiệt độ mát lạnh, cô không nhịn được thở dài một tiếng.
Ôn Lương Diệu ở bên cạnh ngồi xuống, cùng cô cảm nhận.
“Thật mát mẻ! Nhìn xem bên đó có cá kìa.” Hình Nhất Nặc vui mừng chỉ bầy cá màu xanh đốm, cực kì vui mừng.
Ôn Lương Diệu gật gật đầu, hỏi cô: “Có lạnh không? Nếu lạnh đừng ngâm lâu quá.”
Hình Nhất Nặc ngâm máy phút liền cảm thấy nước vẫn lạnh, cô nhấc hai chân ướt sũng lên, có chút không biết phải làm sao, bởi vì cô còn phải đeo tấy vào! Nhưng chân đều là nước, làm sao mới tốt đấy?
Lúc này, Ôn Lương Diệu đem khăn giấy sớm đã chuẩn bị lấy ra, anh ngồi đối diện cô, đem hai chân nhỏ của cô nắm vào trong lòng, cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau chân thay cho cô.
Ánh mắt của Hình Nhất Nặc hơi trợn mắt nhìn, cảm động trong lòng đã tràn đầy cả trái tim.
Tình yêu như vậy, khiến hốc mắt cô nóng lên, mũi thấy chua.
Lúc Ôn Lương Diệu muốn đeo tất cho cô, cô lập tức ngăn anh lại: “Để tự em làm đi.”
Ôn Lương Diệu cầm lấy đôi chân nhỏ của cô: “Để anh.”
Nói xong, liền đeo hai chiếc tất cho cô lại đeo lại giày cho cô.
Hình Nhất Nặc lúc đứng lên, cả người xông thẳng vào trong lòng anh, ôm chặt lấy anh.
Ôn Lương Diệu nhẹ hôn lên mái tóc cô: “Làm sao vậy?”
Hình Nhát Nặc ở trong lòng anh lắc đầu, cô không sao cô chỉ là quá cảm động thôi, cảm động đến không biết phải làm sao, mới có thể cảm ơn tất cả sự yêu thương của anh đây.
“Ngoan, đi về đi! Sắp ăn cơm tối rồi, anh đặt chỗ đã.” Ôn Lương Diệu vỗ cô nhè nhẹ.
Hình Nhất Nặc gật đầu, khoác lấy cánh tay anh đi về.
Bữa tối là nhà hàng tây cực kì lãng mạn, Hình Nhất Nặc ăn không nhiều, nhưng mà cực kì thoả mãn, cảnh đêm nhẹ đung đưa, âm nhạc nhẹ nhàng khắp các chỗ của cả cả nhà hàng, đến cảnh đêm đều trở nên lãng mạn.
Trên đường quay về phòng, Hình Nhất Nặc không nhịn được nhún nhảy, xoay vòng nằm vào trong lòng Ôn Lương Diệu.
Ôn Lương Diệu đón lấy cô, đồng thời cũng trong lúc này đè người lên, cách gương mặt cô chỉ có nửa bàn tay.
Hô hấp của hai người quấn lấy nhau, không khí trở nên ám muội.
Hình Nhất Nặc lập tức vòng tay lên cổ anh, chủ động đưa môi ra, đem khoảng cách nửa bàn tay cũng kéo lại gần.
Hô hấp của Ôn Lương Diệu gấp gáp, nhẹ đỡ đằng sau gáy cô, trong cảnh đêm giữa vườn hoa lãng mạn này, thưởng thức sự ngọt ngào của cô gái này.
Nụ hôn này hồi lâu mới kết thúc, lúc kết thúc, hai người đều có chút thở dốc.
Hình Nhất Nặc cắn môi, chìa tay kéo anh đi về phía khách sạn, ánh mắt của Ôn Lương Diệu luôn nóng rực, dường như cảnh đêm không thể dập được.
Ánh mắt của anh rơi trên bóng lưng cô gái dắt tay anh đi trước mặt, bóng dáng nhỏ nhắn lại mang theo sự hấp dẫn mãnh liệt, khiến anh tối nay không thể đè nén bắt kì cảm xúc nào nữa.
Anh biết sự nhẫn nại của anh đến cực điểm rồi, bảy năm rồi, anh một lần lại một lần đè nén những suy nghĩ này xuống.
Tối nay, anh muốn giải phóng nó ra, không muốn lại nhẫn nại nữa.
Hình Nhất Nặc quẹt thẻ mở phòng ra, cô quay người liền cảm thấy có sức mạng đè xuống, cô chỉ cảm thấy tim đập vô cùng nhanh, người đàn ông ôm quanh eo cô.
Ánh mắt của Hình Nhát Nặc tràn đầy vui sướng, còn có căng thẳng, cô cảm thấy trên người đàn ông này toả ra mùi hooc môn nồng nhiệt, loại cảm giác này rất nhanh bị người đàn ông này ăn mắt rồi.
Sau một loạt nụ hôn, trong đầu Hình Nhát Nặc trống rỗng, chỉ nghe thấy một giọng đàn ông trầm khàn mà khắc chế: “Nhất Nặc… anh không muốn đợi nữa.”
Hình Nhất Nặc nuốt nước bọt, chủ động ôm anh, nhỏ giọng trả lời nói: “Em chuẩn bị xong rồi.”
Lúc đó, cô liền cảm thấy cả người nhẹ đi, là cô nằm trong lòng anh, bị anh bế ngang lên.
Đi về hướng chiếc giường rộng lớn kia, Hình Nhất Nặc nhắm mắt, ôm lấy cổ anh…
Một đêm không nghỉ.
Sáng sớm.
Hình Nhất Nặc dưới ánh sáng chiếu của mặt trời, ngược lại ngủ càng ngon, bởi vì tối qua cô quá mệt rồi, cho đến nỗi cô bây giờ còn không muốn tỉnh dậy. Chỉ là cô không biết, bên cạnh cô có một đôi mắt nhìn chằm chằm cô rất lâu.