Chương 721: Kỷ An Tâm Đã Đến.
“Vâng, tổng thống xin mời về. Bên này đã có chúng tôi chăm sóc!”
Hiên Viên Thần gật đầu. “Được, có tình huống gì bất cứ lúc nào báo lại cho tôi.”
Hiên Viên Thần trần an hai người kia: “Giữ tâm tình bình ổn, chúng ta đều mong Kỳ Ngang bình an vô sự.”
“Tổng thống tôi thỉnh cầu một việc, chuyện này xin giữ bí mật.
Sự việc cần phải điều tra lại một lượt.”
Hiên Viên Thần trầm tư một lúc rồi đáp ứng: “Được, tôi sẽ giúp người bên cạnh giữ bí mật. Kỳ Ngang giao lại cho các người.”
Hiên Viên Thần rời đi, Hoắc Minh mạnh mẽ chống đỡ thân thể cũng bởi vậy lung lay sắp đổ. Hoắc Viện cùng trợ thủ dìu ông ta đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi trước.
Hoắc Kỳ Ngang được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, có Hoắc Viện chăm sóc.
Lúc bốn giờ rưỡi chiều, Kỷ An Tâm đến đón con gái. Vừa vặn gặp Hoắc gia đến đón Tiểu Huy, cô nhíu mày cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Từ khi vỡ ly, lòng cô có chút mơ hồ bất an. Cũng không biết là tâm tình có vấn đề hay gần đây mệt mỏi.
Cô đưa con gái về nhà.
ì : Trong bệnh viện, các triệu chứng sau phẫu thuật của Hoặc Kỳ Ngang cũng đã xảy ra. Anh phát sốt cao, tình huống rất nguy cấp.
Lúc này, Hoắc Kỳ Ngang đang trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh. Vẫn thì thào gọi tên của Kỷ An Tâm.
“An Tâm… An Tâm…” Phảng phất giây phút này, người anh không yên lòng nhất là Kỷ An Tâm.
Hoắc Minh đứng bên nghe thấy vậy thở dài, con trai ông ta là bị sốt tới mơ hồ rồi ư? Sao lại gọi tên Kỷ An Tâm.
*Ba, con có một yêu cầu.” Hoắc Viện nhìn em trai sốt cao, liên tục gọi tên Kỷ An Tâm, cô thực sự đau lòng.
“Ba biết con muốn nói gì, ba không đồng ý, đây là việc của Hoắc gia chúng ta.” Hoắc Minh lạnh lùng từ chối.
“Ba, bây giờ tính mạng em trai con quan trọng hơn, hay là thành kiến đối với Kỷ An Tâm quan trọng hơn? Ba còn ngoan cố đến bao giờ? Ba không muốn tính mạng của em sao?” Hoắc Viện hạ giọng khuyên nhủ.
Hoắc Minh sắc mặt thay đổi, nhìn xem con trai ông ta vẫn đang gọi tên Kỷ An Tâm.
Ông ta cắn răng nói: “Cho dù có kêu, cô ta có đến không?”
*Con bé sẽ đến.” Hoắc Viện rất tự tin. Lần trước cô cùng Kỳ An Tâm trò chuyện, có thể cảm giác được Kỷ An Tâm rất hận Kỳ Ngang. Hận càng sâu, cũng chứng tỏ từng yêu đến cuồng nhiệt.
Vào thời điểm này cô sẽ không vứt bỏ Kỳ Ngang.
Kỷ An Tâm mời Hướng Nguyệt đến dùng cơm buổi tối. Trong nhà cũng náo nhiệt hơn một chút, cô nhóc cũng vui vẻ.
Giờ phút này, cô đã nấu một bàn thức ăn ngon, chuẩn bị ăn.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên. Cô giật mình, ai lại gọi vào giờ này?
“Kỷ tổng, đã ngoài giờ làm việc, sao còn nhận điện thoại công việc!” Hướng Nguyệt hỏi.
Kỷ An Tâm nhìn một cái, trả lời: “Không phải số cơ quan.”
Là lần trước lưu lại số của Hoắc Viện, cô cho rằng hai người sẽ liên hệ sau.
Nhưng không nghĩ tới là hiện tại. Kỷ An Tâm cảm thấy có chút lo lắng, lúc này gọi cho cô không quá hợp.
“Vâng, chị Viện” Kỷ An Tâm vẫn thân thiết tiếp lời.
Quả nhiên Hoắc Viện lập tức mãnh liệt thở hỗn hễn: “An Tâm, Kỳ Ngang đã xảy ra chuyện.”
Tim Kỷ An Tâm run lên, từ lúc vỡ ly đến bây giờ, trong lòng cô vẫn thấy bắt an lúc này lại dâng lên mãnh liệt.
“Anh… anh ấy xảy ra chuyện gì?” Giọng Kỷ An Tâm lo lắng hỏi : “Xe em ấy bị lật ở tốc độ cao. Theo 100m sườn núi lăn xuông.”
Hoắc Viện âm thanh tràn ngập khó chịu.
Kỷ An Tâm trợn tròn mắt, hoảng sợ cùng lo lắng kịch liệt dâng lên, cô không khống chế được âm thanh run rẫy: “Anh ấy như thế nào rồi?”
“Cấp cứu đã năm tiếng, tình trạng bên trong còn nguy hiểm.
Hiện tại sau phẫu thuật em ấy phát sốt, vẫn luôn gọi tên của em. An Tâm, chị xin em, xem như chị xin em đến để nhìn em ấy một lần!” Trong lời nói Hoắc viện đầy khẩn cầu.
Viền mắt Kỷ An Tâm ướt ướt, cô không do dự, nói với Hoắc Viện: “Được, em lập tức đến.”
Hoắc Viện báo địa chỉ bệnh viện, Kỷ An Tâm nhớ kỹ, cô vừa buông di động ra, nước mắt không kiềm được trực trào, cô nhanh đưa tay lau đi. Đến bàn ăn nói với Hướng Nguyệt: “Bạn của tôi xảy ra chút việc. Tiểu Nguyệt, cô ở lại chơi cùng Hiểu Hiểu chờ tôi trở lại được không?”
Hướng Nguyệt phát hiện tuy cô bình tĩnh, nhưng tay cầm di động đang run rẩy nên vội nói: “Kỷ tổng, chị đi đi! Em sẽ chơi với Hiểu Hiểu.”
“Mẹ, mẹ đi đâu vậy?”
“Bạn của mẹ xảy ra chuyện, mẹ đi xem.” Kỷ An Tâm nhìn con gái, lòng chua xót lại dâng gấp bội.
Không thể, Hoắc Kỳ Ngang không thể chết được, anh không thể rời thế giới này. Nếu không con cô sẽ không có ba.
Kỷ An Tâm đẩy cửa ra, chạy như bay hướng về phía thang máy.
Lên xe cũng không chần chờ, chạy ngay đến bệnh viện.
Đang ở phòng giám hộ, Hoắc Kỳ Ngang được uống một ít thuốc, sốt cao còn chưa bớt. Hoàn cảnh này phải đợi anh tự hạ sốt, ngoài ra không còn biện pháp nào. Anh đã trải qua phẫu thuật một lần, không thể dùng thuốc hạ sốt.
Hành lang trống trải nghe rõ tiếng giày cao gót đi trên sàn. Kỷ An Tâm ở thang máy chen chút, cô không ngại bị kẹp lấy vẫn kiên định chen lần qua.
Có một người tốt bụng che cho cô một chút, Kỷ An Tâm nhìn anh nói: “Cảm ơn.”
Hoắc Kỳ Ngang ở lầu ba, thang máy “đing” một tiếng, cô nhanh chóng đi ra, tìm hỏi một hộ sĩ, sau đó cô nhanh chóng đi qua.
Quẹo qua hành lang, cô gặp Hoắc Minh ở hành lang đnag phiền muộn hút thuốc.
Hoắc Minh cùng cô nhìn nhau, Kỷ An Tâm chào hỏi cùng ông ta, cô chỉ đứng ở cửa sổ thuỷ tinh trước phòng bệnh.
Nhìn bình ôxy trên người anh, tim cô như bị bóp nghẹn, làm sao có thể?
Hai ngày trước tinh thần anh vẫn phần chắn như vậy, vẫn sống sờ sờ đứng trước mặt côS.
Hiện tại, sao anh ấy lại như vậy?
Hoắc Viện đi tới nhìn cô nói: “An Tâm, em vào đi!”
Kỷ An Tâm nhìn thoáng qua Hoắc Minh, Hoắc Minh chỉ nhíu mày một cái, không ngăn cản cô. Kỷ An Tâm nhẹ nhàng tiến lên, Hoắc Viện bảo cô ngồi bên cạnh giường, rồi nhẹ nhàng cúi người nói bên tai Hoắc Kỳ Ngang: “Kỳ Ngang, An Tâm tới rồi, em mau tỉnh lại nhìn xem con bé.”
Ánh mắt Kỷ An Tâm dừng ở người đàn ông này, đầu của anh quấn đầy băng vải. Trên người anh, trên tay, khắp nơi đều có vết thương, có chút nghiêm trọng, có chút yếu ớt, anh mặc quần áo bệnh nhân giống như không có chút sức sống.
Tim Kỷ An Tâm nhói đau một trận, mà lúc này, cô cảm giác dường như Hoắc Kỳ Ngang nghe thấy được.
Tuy anh vẫn hôn mê, nhưng tay anh giật giật, giống như đang tìm cô.
Kỷ An Tâm cúi đầu, nhìn bàn tay trắng ngần, thời gian qua đi năm năm, cô nhẹ nhàng nắm lấy.
Tim cô kịch liệt nhảy, y hệt năm đó vậy, giật mình rung động.
Hoắc Viện ở bên cạnh ngồi xuống, cô nhìn Kỷ An Tâm lúc này lộ ra cảm xúc với em trai.
Khoé miệng nhẹ nhàng cong lên, không có chuyện gì, quan trọng hơn chuyện sống chết?
Trước mặt chuyện sống chết, tất cả điều là chuyện nhỏ.
Cho nên, em trai này của cô xem như nhờ họa được phúc? Chỉ là em ấy trả giá quả thật hơi lớn.
Hoắc Minh ở ngoài cửa sổ, người của ông ta đã điều tra xong tất cả. Hơn nữa, thông qua camera của xe có thể thấy được, chuyện này quả thật là chuyện ngoài muốn.
Bởi vì Hoắc Kỳ Ngang vội vàng đi hội nghị, cho nên lái xe nhanh hơn một chút, ở trên đường cao tốc còn chưa đạt đến trạng thái siêu tốc, đều duy trì 120km/h.
Mà người lái xe, đã bắt hạnh qua đời.
Hoắc Kỳ Ngang may mắn hơn một chút.
Hoắc Kỳ Ngang trong cơ mê mang, đột nhiên có chút ý thức, nhẹ nhàng gọi tên Kỷ An Tâm: “An Tâm… An Tâm…”
Anh khàn khàn gọi, như đang trong cơn ác mộng, tràn ngập thống khổ.
Kỷ An Tâm tay nhẹ nhàng run rầy, cô cúi xuống nhẹ nhàng trả lời anh: “Em ở đây, em ở đây.”
Là giọng nói của cô, tiến vào trong ý thức của anh, khóe miệng Hoắc Kỳ Ngang nhẹ cong một chút, như là ác mộng biến thành giấc mơ đẹp.
“Em ở đây.” Kỷ An Tâm nắm anh tay, nhẹ nhàng lắm bẩm, nhìn ƒ thấy anh có thể cảm giác được, cô tiếp tục lên tiếng: “Anh nhanh tỉnh lại… nhìn em một chút.”
Hoắc Viện ở một bên cũng không khỏi vui vẻ, hy vọng em trai nghe thấy được, nhanh tỉnh lại. Kỷ An Tâm nhìn anh nhắm chặt hai mắt, tràn ngập chờ mong, vào giò phút này, ngay cả bản thân cô bây giờ cũng không phát giác, cô trở về là cô của 5 năm trước, là cô không có một chút thù hận nào.
Bỗng chốc, hàng mi dài của Hoắc Kỳ Ngang run rẫy mở ra, chỉ là mắt tràn đầy tơ máu, trừ bỏ đôi mắt đen như mực đồng, còn lại đều đỏ như máu.
Viền mắt Kỷ An Tâm trong nháy mắt rơi xuống, anh vậy mà lại thấy cô.
Đáy mắt anh hiện lên vẻ mừng như điên, ở thời điểm anh suy yếu, chỉ cần thấy cô cũng có thể làm anh phấn chắn.
“An Tâm, em đã đến rồi.” Âm thanh anh run rẫy.