Chương 741: Bị Anh Sắp Xếp
“Anh…” Kỷ An Tâm không nói gì cả, rất nhanh, Kiều Trì lại gọi điện thoại tới, bảo cô phải thay mặt công ty tham gia buổi họp cho tốt, giữ gìn hình tượng tốt đẹp của công ty.
Nếu như hội nghị ngày đầu tiên đã để lỡ, thế thì chắc chắn ảnh hưởng không tốt.
“Được! Tôi hiểu rồi.” Kỷ An Tâm tắt máy xong, thở một hơi.
Lúc cô ra khỏi nhà, con gái đã đi học, cô không còn cách nào ngoài việc bảo ba mẹ chăm sóc con bé vài ngày, chờ cô về.
Mẹ Kỷ bảo cô yên tâm, bây giờ tháng ngày cuối đời của bà là bầu bạn với đứa cháu này.
An Tâm cầm vali xuống tầng, mở cửa tiểu khu ra, vừa nãy cô đã xem thử rồi, chuyến bay hôm nay đều đã hết vé, ngày mai cũng không kịp mua.
Vì vậy, Hoắc Kỳ Ngang đã tính sẵn cô nhất định phải ngồi máy bay của anh qua đó.
Kỷ An Tâm đã biết rõ sự sắp xếp đó nhưng vẫn nhìn chăm chăm hàng xe trước mặt.
Bảo vệ lập tức xuống xe, giúp cô mở rộng hàng ghế ở cửa sau,còn giúp cô đặt vali vào trong cốp xe.
“Cảm ơn.” Kỷ An Tâm cười với người bảo vệ.
“Không cần khách sáo.” Bảo vệ đáp một câu.
Lúc An Tâm ngồi vào trong xe, nhìn người đàn ông mặc cả cây đồ vest màu xám, nụ cười bên khóe miệng lập tức tắt lịm.
Cô có thể thân thiện với người xa lạ nhưng lại khó mà cười một cái với người đàn ông này.
Kỷ An Tâm ngồi xuống, Hoắc Kỳ Ngang đưa cho cô một phần bánh mì: “Chắc chưa ăn sáng đâu nhỉ, đặc biệt chuẩn bị cho em, trên đường chắc không có thời gian ăn.”
Kỷ An Tâm đúng là chưa ăn, cô cũng không ngại ngùng nhận lấy, bẻ bánh mì ăn luôn.
Lúc này, một bình nước đã được mở nắp đưa sang, Kỷ An Tâm liếc anh một cái, nhận lấy uống một ngụm.
Dòng xe bắt đầu chạy thẳng tới sân bay, máy bay của Hoắc Kỳ Ngang đã chờ sẵn.
Ngồi máy bay của phó tổng thống, đãi ngộ tốt hơn so với hãng hàng không dân dụng nhiều, nhưng Kỷ An Tâm tình nguyện ngồi hàng không dân dụng.
Ngồi ở trước cửa số, Hoắc Kỳ Ngang ở đối diện cô, trợ lý Lý Thụy của Hoắc Kỳ Ngang cũng có mặt, vệ sĩ đều ở khoang nghỉ ngơi đằng sau, sau khi Lý Thụy đưa xong tài liệu thì cũng thức thời rời khỏi.
Trong cabin nhanh chóng chỉ còn lại hai người họ ngồi đối diện.
Vẻ mặt xem tài liệu của Hoắc Kỳ Ngang có vẻ rất thỏa mãn, thi thoảng ngước mắt nhìn người con gái đang trầm tư trước mặt.
Kỷ An Tâm chống cằm, ánh mắt nhìn hàng mây ngoài cửa số, không muốn nhìn người đàn ông đối diện.
Hoắc Kỳ Ngang thấy cô chẳng muốn trò chuyện tâm sự, anh cũng không làm phiền, yên lặng xem tài liệu.
Trong bầu không khí bỗng nhiên xuất hiện sự tự nhiên, Kỷ An Tâm đau mắt nên quay lại, ngước mắt nhìn về người đàn ông trước mặt. Chân dài của anh đặt lên tự nhiên, tây trang có độ dài vừa phải, lại có một nét uy nghiêm, thêm chút cảm giác khá đẹp mắt vui lòng.
Ánh mắt Kỷ An Tâm lại lướt qua, lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi con gái tải xuống, lúc mở game ra, âm thanh không tắt, ca khúc nhạc game có hơi trẻ con vang lên, cô vội tắt tiếng đi.
Cô hơi lén nhìn lên phía đối diện, Hoắc Kỳ Ngang đã đoán ra cô đang chơi cái gì, không khỏi cong môi nở nụ cười: “Chán lắm à2”
Kỷ An Tâm nhìn anh với vẻ biết rồi còn hỏi.
Kỷ An Tâm chơi game, dáng vẻ tập trung này khiến người đàn ông trước mặt phì cười một cái.
Kỷ An Tâm lập tức ngẳng đầu nhìn anh, nhưng mà trong ánh sáng mặt trời sáng lạn, hàm răng trắng như khối băng của anh, nụ cười chói mắt, dường như còn tỏa sáng hơn cả mặt trời.
Kỷ An Tâm có hơi tức giận: “Cười cái gì?”
“Không có gì.” Hoắc Kỳ Ngang chỉ thấy tự nhiên buồn cười, trông thấy vẻ chăm chú khi chơi game trẻ con của cô, đây là điểm buồn cười.
Kỷ An Tâm liền nghiêng người, tiếp tục chơi, con gái mua cả thú nuôi trong trò chơi, khiến cho cô có cả sủng vật.
Công việc của Hoắc Kỳ Ngang đã xong, ngón tay thon dài của anh vuốt ve cằm, một đôi mắt thâm thúy cứ nhìn chằm chằm Kỷ An Tâm.
Kỷ An Tâm rất muốn lơ đôi mắt có lực xuyên thấu này đi, dưới ánh mắt này, cô cảm giác như tâm tư mình không giấu được vậy.
“Anh nhìn đủ chưa?” Kỷ An Tâm đặt game sang một bên, ánh mắt dữ dằn nhìn sang.
Hoắc Kỳ Ngang cứ nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, đáy mắt hiện lên ý cười gợi đòn.
Kỷ An Tâm tức tối, cầm gối dựa đằng sau ném về phía anh.
Hoắc Kỳ Ngang ung dung bắt lấy, thấy cô giận đùng đùng, anh không còn cách nào ngoài việc khuyên nhủ: “Đừng tức giận, chẳng qua lâu rồi không thấy em nên muốn nhìn thêm một lát.”
“Không cho nhìn.” Kỷ An Tâm ra lệnh.
Hoắc Kỳ Ngang mím môi, híp mắt, bây giờ anh chỉ muốn dùng sức hút cả người mình, để lấy lại cảm giác người phụ nữ này dành cho anh.
Kỷ An Tâm bảo tiếp viên hàng không là cô cần cái chăn, sau khi cô lấy xong thì trốn cả người vào ngủ.
Kỷ An Tâm vừa lẫn vào thì người đàn ông đối diện cũng chỉ có thể than nhẹ một câu.
Kỷ An Tâm che mặt, ánh sáng lập tức tối lại, tối qua cô ngủ không ngon, bây giờ chỉ muốn ngủ thêm một giấc.
Ở cạnh người đàn ông này khiến cô mệt lòng, khó tránh thấy buồn ngủ, cô nhắm mắt vào là ngủ thiếp đi.
Hoắc Kỷ Ngang thấy cô bắt động tựa trên ghế sofa lúc lâu, anh không khỏi lo lắng lại gần, đưa tay nhẹ kéo chăn ra, không mong cô còn tức tối.
Vừa mới kéo một tí chăn màu xám xuống, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần đang ngủ, ánh mắt của Hoắc Kỳ Ngang hơi đờ ra, anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô, đưa tay khẽ vòng lấy, cơ thể của Kỷ An Tâm đã được anh ôm vào lòng.
Chuyến bay này tầm hơn hai giờ, Kỷ An Tâm cứ thế ngủ hơn một giờ, lúc sắp hạ cánh cô cũng tự tỉnh lại trước.
Cô mở mắt ra, cảm thấy eo nhỏ bị một cánh tay bao lấy, cô đột nhiên ngẳng đầu, phát hiện ra không biết từ lúc nào mình đã ngủ trong lòng người đàn ông này rồi.
Cô vội vàng kéo mái tóc dài lại, ngồi thẳng người dậy, đẩy anh ra.
Ẳ “Tỉnh rồi? Vừa hay sắp tới nơi.” Hoắc Kỳ Ngang nói xong, lại giúp cô kiểm tra dây an toàn một chút.
Kỷ An Tâm ngủ nên có hơi choáng đầu, tiếp tục híp mắt, chỉ là không dựa vào người anh nữa.
Máy bay hạ cánh, đoàn xe của Hoắc Kỳ Ngang đã tới, Kỷ An Tâm vốn nghĩ không ngồi xe của anh nữa, thế nhưng đoàn xe đã lái vào tận sân đỗ, không thể không ngồi.
Kỷ An Tâm ngồi vào trong xe Hoắc Kỳ Ngang, cả đường đi là núi, Kỷ An Tâm nhìn phong cảnh mê hồn ở bên ngoài, cũng cảm thấy tâm trạng thoải mái. Lần này cuộc họp sẽ diễn ra ở thành phố có núi non xanh biếc, núi non trùng điệp xa xa giống như một bức tranh mỹ lệ.
Tất cả đều như trong tranh vẽ, cô nghĩ nếu như lúc thư giản cô có thể đi du ngoạn ở đây. Trông qua rất nhiều nhà xi măng cao tầng ở thành phó lớn, hiếm khi đi qua nơi non xanh núi biếc thế này.
Sau khi Kỷ An Tâm tới, cô xuống xe, định sẽ chia đường với người đàn ông này. Dù sao anh cũng là phó tổng thống cao quý, ở loại khách sạn đương nhiên không không giống như cô.
*Em đi đâu?” Hoắc Kỳ Ngang đột nhiên gọi cô lại.
“Tôi đi tìm khách sạn.” Kỷ An Tâm nhíu mày nói.
“Phòng của em ở ngay cạnh anh.” Hoắc Kỳ Ngang mở miệng nói.
ï Kỷ An Tâm lập tức quay đầu nhìn: “Đây là ai sắp xếp vậy?”
“Anh.” Hoắc Kỳ Ngang không ngại nói với cô.
“Anh… Ai bảo tôi sẽ ở cạnh anh?” Kỷ An Tâm không thích cảm giác bị anh sắp xếp suốt đường đi.
Mấy năm qua cô quen sự tự do rồi.
“Những khách sạn quanh đây đều full cả rồi, em nên biết lần này có bao nhiêu người tới, có nhiều người phải vào khách sạn ở trong huyện, em muốn vào đó ở hay sao?”
Kỷ An Tâm âm thầm không đáp, nếu như vậy cô thật sự không có lựa chọn à?
Kỷ An Tâm không còn làm gì khác hơn là đi theo sau anh, làm thủ tục đăng ký ở quầy lễ tân, đây là một khách sạn dành cho quan chức cấp cao và người có vị trí to lớn trong giới kinh doanh. Sếp của công ty cô còn chưa đủ tư cách vào đây ở.
Nếu như không nhờ phúc của người đàn ông này, cô phải vào ở trong huyện thật.
Kỷ An Tâm đi vào trong phòng, cô thở phào nhẹ nhõm, từ ngoài cửa số nhìn vào, phong cảnh ở xa rất là đẹp. Một nơi vô cùng thoải mái.
Trợ lý Hướng Nguyệt của cô gọi tới: “Alo, Hướng Nguyệt, sao thế?”
“Kỷ tổng, Tưởng tổng kia đang làm loạn trong phòng làm việc của chị.”
“Kệ cô ta.” Kỷ An Tâm đang ở đây, không quan tâm lắm việc như thế này.
“Kỷ tổng, chị đi đường thuận lợi không.”
Kỷ An Tâm cười giễu: “Vô cùng thuận lợi.”
“Vậy thì tốt, em quên không đặt khách sạn cho chị, không ngờ chị vẫn đặt được khách sạn.”
Kỷ An Tâm an ủi: “Đừng lo cho tôi, bây giờ cô làm việc cho ổn đi.”
Kỷ An Tâm tắt máy, lúc này cửa phòng cô vang lên, cô đi ra mở cửa, Hoắc Kỳ Ngang đứng ngoài cửa: “Đi ăn cơm trưa đi.”
“Tôi không có thèm ăn.” Kỷ An Tâm từ chối.
“Em muốn ăn trong phòng?”
“Tôi cũng không có khẩu vị.”
Kỷ An Tâm vừa nói xong, người đàn ông đã đẩy cửa phòng cô ra, nhanh chân chen vào: “Vừa hay, anh ở với em.”