Chương 743: Sợ Đến Mức Lao Vào Ngực Anh
Bé gái cúi người đếm thử: “Chỗ này còn mười bông, lấy của chú bốn mươi đồng ạ.”
Kỷ An Tâm thấy mấy bông hoa này sắp héo rồi, chắc chắn cũng không bán được, mà người đàn ông bên cạnh lấy hai tờ một trăm trong ví tiền ra đưa cho cô bé: “Cô nhóc trả cháu này, không cần thối lại.”
Nói xong Hoắc Kỳ Ngang lấy hoa ra đưa cho người phụ nữ bên cạnh: “Cho em.”
Trong ánh mắt mừng rỡ của bé gái, Kỷ An Tâm không còn làm gì khác hơn ngoài việc ôm hoa ở trong lồng ngực.
Hoắc Kỳ Ngang nhìn bé gái đang sững ra nhìn họ, cười nói: “Bạn nhỏ, về nhà đi.”
“Cảm ơn cô chú.”
Kỷ An Tâm cầm hoa đi về phía trước, ở sau Hoắc Kỳ Ngang đuổi theo, nhìn dáng vẻ cầm hoa của Kỷ An Tâm, anh hơi cong môi nở nụ cười.
Bất tri bất giác đã đi vào trong một khu rừng trúc, Kỷ An Tâm bước vào, trong rừng an tĩnh, không có người qua lại, bởi vì đây là một con đường cũ trên núi. Lúc này đã hơn ba giờ rồi, phần lớn du khách đã chuẩn bị rời đi. Kỷ An Tâm đúng là không để ý giờ giấc, cô thích cảnh trong rừng núi, cảm giác như được quay về nguyên thủy vậy.
Bên trong rừng trúc, cũng có một không khí trong trẻo, không có dấu vét tu sửa, đều là những tắm gỗ dựng đầy nét xưa cũ.
Kỷ An Tâm bắt giác đã đi rất xa, cô có hơi hỗn hến, cũng bởi vì vài năm gần đây cô hơi ít rèn luyện.
Người đàn ông ở đằng xa lại vô cùng thoải mái, nghe thấy tiếng thở của cô, ánh mắt của anh lập tức hiện lên một nét sâu thẳm, tiếng thở dốc của cô khiến đầu anh cũng thấy dập dòn.
Kỷ An Tâm đi tới đi lui, đột nhiên dưới chân xuất hiện một con rắn xanh nhỏ, con rắn nhỏ này cũng sợ hết hồn, không biết bò thế nào cứ lượn qua lượn lại dưới chân cô, không tìm được chỗ thoát, “A…” Kỷ An Tâm kêu một tiếng kinh hãi, cảm giác con rắn nhỏ này sắp bò lên chân của cô rồi.
Trong lúc như vậy, Kỷ An Tâm không quan tâm gì cả, sợ tới mức biến mặt xoay người, lập tức theo bản năng ôm lấy cổ người đàn ông, giống như con bạch tuộc quấn quanh người anh.
Hoắc Kỳ Ngang cũng nhận ra sự kinh sợ của cô, đưa tay kéo một cái, đỡ lấy cái mông xinh của cô, lúc này con rắn nhỏ đi vào bụi cỏ chuồn không thấy tăm hơi rồi.
Kỷ An Tâm vốn dĩ có hơi thở mạnh, vừa nãy giật mình thì hô hấp càng dồn dập hơn, gương mặt nhỏ trắng bệch, chờ lúc cô nhận ra sự khốn đốn của mình hiện tại, thì sắc mặt của cô lại đỏ bừng lên.
Hoắc Kỳ Ngang ôm cô thật chặt, mà cô thì ôm chặt cổ của anh, hai chân mảnh mai quấn quanh eo anh.
Tư thế này co bao nhiêu ám muội thì có bây nhiêu ám muội.
Kỷ An Tâm muốn điên lên, cô vội vàng dịch xuống khỏi người anh, lúc này, người đàn ông nâng cô, tựa vào một cái cây trúc gần đó, khàn giọng nói: “Là do em chủ động thì anh sẽ không khách sáo.”
Câu này vừa nói xong, môi đỏ của Kỷ An Tâm hơi hé ra, người đàn ông đã cúi người trực tiếp hôn lên môi cô.
Àm mội tiếng, đầu Kỷ An Tâm trống không, cô định thả tay ra, nhưng thả tay thì cô sẽ ngã nhào xuống, người đàn ông này rõ ràng tạo tư thế lơ lửng cho cô, khiến cô chỉ có thể ôm sát cổ anh để duy trì cân bằng, mặc anh trêu đùa.
Cái hôn quen thuộc, sự triền miên hừng hực, thân thể của Kỷ An Tâm không nghe lời, càng run rẫy hơn.
Hoắc Kỳ Ngang cứ hôn cô như vậy một lúc, bấy giờ mới cười nhẹ buông cô ra, lại thấy Kỷ An Tâm hơi tức giận, cô xoay người muốn đi về, ở lại với người đàn ông này không biết còn xảy ra cái trò gì nữa.
Nụ hôn này khiến hô hấp của cô mãi lâu vẫn không bình tĩnh lại, hơn nữa vừa nãy cơ thể tê dại, nhắc nhở cô có phải lâu quá rồi cô không có đàn ông? Thế nên mới bị người đàn ông này hôn tới mức điện giật cả người.
Xe của Hoắc Kỳ Ngang đang chờ ở đằng trước, Kỷ An Tâm đi r, Hoắc Kỳ Ngang liền nói với cô.
“Ngồi xe của anh về đi.”
“Không cần.” Kỷ An Tâm từ chối khéo, gọi một chiếc xe taxi để đi.
Hoắc Kỳ Ngang có hơi bắt đắc dĩ nhìn xe của cô rời đi, anh vào trong xe của mình rồi về thẳng khách sạn.
Lúc ăn tối, Kỷ An Tâm cố ý một mình đi xuống nhà ăn của khách sạn, khỏi cho Hoắc Kỳ Ngang chạy tới tìm cô.
Có điều, lúc tối Hoắc Kỳ Ngang có một bữa ăn làm việc, anh không thể nào ăn với cô được, Lúc Hoắc Kỳ Ngang về đã là mười giờ hơn, anh đi ngang phòng Kỷ An Tâm, dừng lại chút, không quấy rầy cô.
Kỷ An Tầm nằm trên giường, vẫn chưa ngủ, mắt nhắm lại, nghĩ đến trong lúc ở rừng trúc bị người đàn ông này cưỡng hôn.
Điều này khiến lòng cô loạn lên, dù 5 năm qua rồi cô vẫn không ngờ cơ thể của mình sẽ phản ứng với anh mãnh liệt thề.
Cô hận hay trách anh nhưng vẫn đặt anh trong tim, thành điều không ai có thể thay thế. Bất kể là hận hay yêu thì cô cũng không thể chứa thêm một người đàn ông khác nữa.
Kỷ An Tâm hận cảm giác như vậy vô cùng, giống như trái tim cô bị trói buộc. Trong mơ màng, đồng hồ báo thức vang lên, Kỷ An Tâm cầm điện thoại liếc mắt nhìn, đã hơn bảy giờ, cô xoa con mắt hơi đau mỏi, cô chuẩn bị rời giường.
Sau khi tắm xong, cô mặc một bộ đồ trang nhã, dùng một lớp phấn mỏng che đi gương mặt nhọt nhạt, tạo ra hình ảnh đầy sức sống.
Kỷ Tâm An ngồi vào xe buýt đi vào khu núi non, xe buýt này sẽ tới chỗ hội trường.
Kỷ An Tâm ở trên xe, gặp ngay một khách hàng, người đàn ông này ba lăm ba sáu tuổi, gia đình có hai công ty, có thể nói tuổi trẻ có năng lực.
“Kỷ tổng, trùng hợp thật không ngờ lại gặp cô ở đây.”
“Trần tổng, khéo ghê.” Kỷ An Tâm chào hỏi, đây là khách hàng công ty cô luôn hợp tác, bởi vì công ty anh ta cấp cao lưu động quanh năm tương đối nhiều, dường như mỗi năm đều đầu tư không ít tài chính để đào tạo người, hơn nữa chính là công ty của Kỷ An Tâm.
“Tới đây, ngồi đây đi.” Trần tổng vội vỗ chỗ ở bên cạnh.
Kỷ An Tâm chỉ có thể mỉm cười ngồi xuống, hai người cả đường đi đều trò chuyện cho tới khi tới nơi. Kỷ An Tâm đi đại diện, vừa hay Trần tổng này lại mời cô đi cùng, Kỷ An Tâm không dám làm phật ý anh ta.
Hai người đi vào hội trường trong núi, Trần tổng này khá là nhanh nhẹn, anh ta vô cùng nhiệt tình sắp xếp cho Kỷ An Tâm theo cạnh.
Kỷ An Tâm chẳng còn cách nào ngoài việc ngồi cạnh anh ta, vừa hay cô nghe nói công ty Trần tổng này lại thiếu người, lúc À ` – Ä ^ ^ ,gIÁ l xe. xơ. + ^ cân thì sẽ đê công ty cô tiên cử vài người thích hợp cho công ty anh ta.
j Đây là khách tới cửa, Kỷ An Tâm có ngốc cũng không dám đắc tội khách hàng lớn này.
Kỷ An Tâm trò chuyện việc hội thảo lần này với anh ta, đúng lúc này, khách mời trong phòng cũng tới gần đủ rồi. Nhưng một dãy ghế đằng trước vẫn cứ trống không, đấy là ghế mời của khách quý, còn có cả bàn trà đĩa trái cây, đãi ngộ cao hơn ghế đẳng sau nhiều.
Kỷ An Tâm không thấy Hoắc Kỳ Ngang, chứng tỏ anh chưa tới.
Trước khi hội nghị bắt đầu mười phút, cửa mở ra, mười mấy người đàn ông mặc đồ tây vây quanh một bóng người vô cùng phi phàm.
Hoắc Kỳ Ngang và một ông lão thấp giọng nói chuyện với nhau, anh tôn trọng chiều cao của đối phương, cúi người xuống một chút, có vẻ vô cùng khiêm tốn.
Ánh mắt của Kỷ An Tâm không khỏi ngước lên, bên cạnh có ánh mắt của một vài nữ thương nhân, dĩ nhiên đều để ý tới vị phó tổng thống mới nhận chức này. Ánh mắt của Hoắc Kỳ Ngang lướt ngang những người ngồi đây, anh chỉ nhìn qua đã nhận ra Kỷ An Tâm, vị trí của Kỷ An Tâm ở sau anh hai hàng.
Kỷ An Tâm không khỏi lúng túng, lúc Hoắc Kỳ Ngang nhìn sang, Kỷ An Tâm vội tránh ánh mắt đi.
Đáy mắt Hoắc Kỳ Ngang hiện lên nét cười, vốn dĩ anh ngồi hàng một thế nhưng anh lại nhường cho một vị trưởng bối, anh ngồi hàng hai ngay trước mặt Kỷ An Tâm.
– Kỷ An Tâm thầm kêu lên một tiếng, Hoắc Kỳ Ngang hơi nghiêng mắt, không chủ động chào hỏi với cô.
Trần tổng ở cạnh cô thấy cơ hội hiếm có, lập tức đứng dậy nói với người đàn ông trước mặt: “Phó tổng thống, vinh dự quá.”
Hoắc Kỳ Ngang quay đầu bắt tay anh ta một lát, tiếp đó tay hướng về phía Kỷ An Tâm.
Lúc này được Hoắc Kỳ Ngang chủ động bắt tay là vinh hạnh chí cao.
Kỷ An Tâm nào dám kiêu, cô đưa tay bắt tay anh, lúc muốn rút ra, anh lại cứ siết chặt tay cô vài giây mới buông.
Kỷ An Tâm còn phải làm vẻ vinh dự để đối diện, bởi vì xung quanh đều hâm mộ cô được nắm tay phó tổng thống.