TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu
Chương 758

Chương 758: Quan Hệ Ba Con Thay Đổi Biệt thự Hoắc gia.

Hoắc Kỳ Ngang đã hứa với chị gái sẽ trở lại ăn tối. Hoắc Kì Ngang vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy cháu trai Tiểu Huy đã lâu không gặp của mình, nhảy bổ vào lòng anh.

“Cậu ơi, sao lâu như vậy cậu không trở lại gặp cháu, có phải cậu không thích cháu nữa rồi không?” Tiểu Huy dáng vẻ đầy trách móc nói. Cái tâm hồn bé bỏng của cậu bé, không hè biết chuyện quan hệ của người lớn trong nhà đang mâu thuẫn.

“Sao có thể chứ? Cậu cũng rất nhớ cháu mà.” Hoắc Kỳ Ngang ngồi xổm xuống, xoa nhẹ đầu nhỏ của cậu, an ủi: “Lần sau cậu trở lại sẽ mang quà cho cháu nha.”

“Thật vậy sao? Dạ được! Cháu muốn có một con robot.”

“Được! Cậu hứa với cháu.”

Hoắc Viên đã về nhà rồi, cô từ trong bếp đi ra, nghe thấy tiếng con trai ồn ào đòi quà em trai, cô không khỏi oán trách một tiếng: “Tiểu Huy, cậu con vừa về con đã đòi quà là sao hả? Sao con có thể như vậy chứ?”

*ÒI” Tiểu Huệ chớp chớp mắt, nhưng lại nhìn Hoắc Kỳ Ngang với ánh mắt mong đợi, Hoắc Kỳ Ngang cũng nháy mắt với cậu, tỏ ý rằng anh đã hứa thì sẽ làm.

Tiểu Huy ngay lập tức vui vẻ nhảy nhót đi chơi.

Hoắc Kỳ Ngang hỏi Hoắc Viên: “Ba đã về chưa?”

“Gần đây huyết áp của ông ấy rất cao, ông ấy cũng không đi đâu cả, chỉ ở trong phòng làm việc.”

“Sức khỏe của ông ấy thế nào?” Hoắc Kỳ Ngang vẫn quan tâm hỏi một câu.

“Suy cho cùng thì tuổi ông ấy cũng lớn rồi, kích động cái là rất dễ tái phát mấy cái bệnh cũ. Này! em cũng đừng chọc tức ông ấy đấy.” Hoắc Viên nói.

Hoắc Kỳ Ngang nhìn về phía phòng làm việc, đứng dậy đi tới.

Hoắc Kỳ Ngang gõ cửa sau đó đẩy cửa đi vào. Hoắc Minh đang nhàn nhã ngồi luyện thư pháp, vừa nhìn thấy con trai mình bước vào, ông lập tức xụ mặt xuống: “hừ” một tiếng nói: “Còn biết trở về đấy à. Ba tưởng rằng con đã sớm không coi đây là nhà nữa rồi đấy chứ.”

Hoắc Kỳ Ngang lần này trở lại cũng không phải là để cãi nhau với ông, anh đi tới bên cạnh ba, bình tĩnh hỏi: “Nghe nói sức khỏe của ba dạo này không tốt.”

“Còn không phải là bị con làm tức chết sao?” Hoắc Minh trừng anh.

“Ba, tuổi tác ba cũng đã lớn rồi, đã đến lúc ba phải thoái vị và nghỉ ngơi.” Hoắc Kỳ Ngang khuyên nhủ.

Bàn tay đang viết chữ của Hoắc Minh lập tức dừng lại, ông ta nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Con đây là đang nhắc nhở ba sao?”

Hoáắc Kỳ Ngang biết ba mình đã lăn lộn trong vòng này nhiều năm, gió thổi cỏ lay gì ông đều có thể đánh hơi ra được, anh cũng cố ý cảnh cáo ônh: “Đây là thời kỳ phong ba bão táp, ba có thể không lộ mặt thì đừng lộ mặt.”

Đáy mắt Hoắc Minh lóe lên thâm ý: “Con quyết định ra tay rồi có phải không?”

Hoắc Kỳ Ngang biết rằng ba anh biết rõ mọi thứ anh đang làm.

“Ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến. “Hoắc Kỳ Ngang nhíu mày nói.

Hoắc Minh đặt bút lông trong tay xuống, ông ta tức giận nhìn chằm chằm con trai mình: “Dựa vào sức con mà muốn làm được à? Sao có thể dễ dàng như vậy được? Con không sợ xảy ra chuyện gì sao?”

Hoắc Kỳ Ngang không chút sợ hãi nói: “Nếu con đã làm, thì sẽ không sợ bắt kì hậu quả nào cả.”

Điều Hoắc Minh lo lắng vào lúc này không phải là các thế lực đằng sau sẽ đào bới mà ngược lại, ông ta lo lắng cái tính khư khư cố chấp của chính con trai mình. Ông ta hiện cũng gần như nghỉ hưu rồi. Kể từ khi Hoắc Kỳ Ngang đưa tặng dự án của ông ta cho người khác, ông ta đã biết rằng thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời ông ta đã qua.

Nhưng mà, ông ta có thể thu tay lại, nhưng nhóm thế lực phía sau hiển nhiên không dễ dàng cúi đầu như vậy. Có thể nói lời nói của Hoắc Minh đã không thế tác động được nữa. Hiện tại ông ta đến quyền ra lệnh cho họ cũng đã mát rồi.

“Con thật là không cần mạng nữa rồi.” Hoắc Minh tức giận đập bút lông trên tay xuống, chỉ vào con trai mình: “Hiện tại, con lộ mặt ra để làm gì? Con có biết bọn họ ghét con như thế nào không? Bây giờ bọn họ người nào người nấy đều tràn đầy ý hận, vậy mà con vẫn dám làm loạn sao?”

Trong lòng Hoắc Kỳ Ngang có chút nhẹ nhõm, ít nhất giữa quyền lực và tình thân, thì ba vẫn chọn đứng về phía tình thân.

“Chuyện này nhất định sẽ có người làm, nếu ba đã đẩy con đến vị trí này, thì trên lưng con cũng đã gánh một trách nhiệm nặng nề không thể chối bỏ.”

Lúc này, trong đầu Hoắc Minh nảy ra một dòng suy nghĩ, ông ta đẩy con trai lên vị trí này, rốt cuộc là giúp anh hay hại anh đây?

Người đuợc bao xung quanh bởi thế lực như ông ta, nguy hiểm trùng trùng, mà ông ta cũng cảm thấy lực bất tòng tâm.

Tự ông tạo nên cuồng phong bão tố, mà bão tố cũng ngày càng mạnh hơn, ông ta cuối cùng lại không có sức mạnh để loại bỏ lực lượng này đi, ngược lại lực lượng này lại ngày càng trở nên đáng sợ hơn.

Bây giờ, chính con trai ông phải loại bỏ lực lượng này thay ông.

“Con bị Hiên Viên Thần lợi dụng rồi.” Hoắc Minh tức giận trách móc.

Hoắc Kỳ Ngang đột nhiên bật cười: “Ba, ba sai rồi. Con đang bảo vệ ba đấy. Con đã thương lượng một điều kiện với ngài tổng thống. Nếu con có thể hoàn thành tốt chuyện này, có thể bảo đảm cho ba vô ưu cả đời. Ít nhất, ba không cần phải ngồi tù, mà có thể an hưởng tuôi già.”

Sắc mặt Hoắc Minh bỗng kinh ngạc nhìn con trai, thật lâu không thốt ra lời.

“Cậu ta đồng ý với con sao?” Hoắc Minh biết mình đã phạm rất nhiều lỗi, lúc ông ta làm sai cũng không hề nghĩ tới tương lai, hiện tại phát hiện tội lỗi trước kia đều tính lên đầu con trai mình.

“Chỉ cần ba thành thật rút lui về hưu, ngài ấy đã hứa sẽ không truy cứu nữa.” Hoắc Kỳ Ngang bình tĩnh đáp.

Hoắc Minh cắn răng, trong mắt rõ ràng là không cam tâm, lại bị ép lui về như thế này, ông ta tuyệt đối không muốn.

“Ba, đừng tham gia vào mấy chuyện đó nữa. Có một số việc ba đã không thể làm được nữa rồi. Đời này ba phải học cách chấp nhận số phận của mình, nếu không, gia đình chúng ta sẽ không có ngày tháng an ồn đâu.” Hoắc Kỳ Ngang khuyên ông một câu như vậy rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Hoắc Minh bị con trai dạy dỗ khiến ông ta có chút bực mình, thế nhưng sau khi cân nhắc kỹ ông ta lại thấy có lý.

Mấy ngày nay, ông ta nhận thức rõ ràng rằng, đám thuộc hạ ôngt a vỗ béo kia không đạt được lợi ích thì giống như chó điên đứt dây, quay đầu lại cắn chủ.

“Ông ngoại ơi, chúng ta ăn tối thôi.” Ngoài cửa, đứa cháu trai thò đầu ra một chút, ngây thơ vô tội gọi ông.

Điều mà Hoắc Minh mong mỏi nhất trong tâm trí lúc này là giữ cho gia đình được bình yên.

Nếu những người đó phát hiện ra Hoắc Minh đã hành động rồi thì Hoắc Minh rất rõ bọn họ sẽ dùng những thủ đoạn nào cũng sẽ muốn lầy mạng của con trai ông.

Trên bàn ăn, Hoắc Minh trầm mặc hơn bao giờ hét, thành kiến đối với con trai trong mắt ông đã biến mắt, thay vào đó ông hết lần này tới lần khác ngắng đầu nhìn đứa con trai đang đùa giỡn với cháu trai mình.

Sau khi ăn xong, Hoắc Kỳ Ngang đang định đi về thì bị Hoắc Minh ngăn lại: “Kỳ Ngang, vào phòng làm việc của ba một chút.”

Kỳ Ngang gật đầu, đi theo ông vào phòng làm việc, Hoắc Minh đóng cửa lại, quay đầu hỏi: “Kế hoạch này có thể dừng lại không? Nếu có thẻ, lập tức dừng lại đi.”

“Đã hành động rồi, sẽ không dừng lại.” Hoắc Kỳ Ngang nói chắc nịch.

Hoắc Minh lập tức nhíu mày, nhỏ giọng mắng: “Con thật sự không cần mạng nữa hay sao hả?”

*Tất nhiên là con muốn giữ mạng rồi, nhưng ba để con ngồi vào vị trí này, chẳng lẽ con chỉ là vật trang trí thôi sao? Con đã nghe đủ mấy lời dị nghị sau lưng của những người khác rồi.” Hoắc Kỳ Ngang nghiền răng nghiền lợi, cho dù anh có thể ngồi vào vị trí này, nhưng cũng có rất nhiều người dị nghị, vì anh là được ba dùng thủ đoạn bát chính đưa lên vị trí này. Hoắc Minh giật mình, không ngờ sau lưng con trai lại chịu nhiều áp lực như vậy. Ông tưởng rằng con trai mình sẽ rất hạnh phúc khi ngồi vào vị trí này. Xem ra ông vẫn quá ích kỉ, hoàn toàn không hiểu rõ nổi khổ của con trai.

“Vậy nên, con ngồi lên vị trí này phải bắt buộc đối đầu với ba như vậy sao?” Hoắc Minh hừ lạnh nói.

“Ba buộc con ngồi vào vị trí này, vậy thì con sẽ làm những gì con nên làm ở vị trí này.” Hoắc Kỳ Ngang hít sâu một hơi.

Giờ phút này Hoắc Minh thật sự không biết nói gì hơn. Thì ra ngồi ở vị trí cao cũng không hè tốt đẹp như ông tưởng tượng.

“Vậy thì con cần thận chút, bọn họ có thể sẽ phát hiện ra bắt cứ lúc nào. Nếu bọn họ phát hiện ra, bọn họ sẽ chống lại bằng bắt cứ giá nào, thậm chí là khiến con biến mắt khỏi thế giới này, ép kế hoạch này phải dừng lại. “Hoắc Tư Minh nặng nề cảnh cáo con trai.

Hoắc Kỳ Ngang nhìn thấy ba lo lắng như vậy, anh gật đầu: “Con biết rồi, con sẽ tự bảo vệ tốt chính mình, nhưng đối với người nhà mình, ba có cách nào không?”

“Ba sẽ để Tiểu Viện đi nghỉ dài hạn, để con bé đưa Tiểu Huy ra nước ngoài tránh nạn. Về phần ba thì ba không sợ gì cả, bọn họ cũng không dám làm gì ba đâu.” Hoắc Minh đã có quyết định rồi.

Hoắc Kỳ Ngang gật nhẹ đầu: “Được, ba nói với chị một tiếng, bảo chị ấy rời đi càng sớm càng tốt.”

Nói xong, Hoắc Kỳ Ngang mở cửa rời đi. Hoắc Minh vẫn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là thở dài.

Đọc truyện chữ Full