Chương 795: Không Có Tâm Tư
“Loại tiệc như này đúng là rất vô vị, được rồi! Vậy ngày mai gặp lại nha.” Lam Sơ Niệm nói.
Lâm Thiến ra ngoài, cô ta không lập tức đi tìm Diệp Mạn Ni mà ánh mắt tìm xung quanh bữa tiệc thì nhìn thấy bóng dáng của Lam Thiên Hạo, anh đứng cạnh mấy một vài người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, khí chất trầm ổn đó của anh không vì anh còn trẻ mà biến mắt, ngược lại trong ánh mắt của những người đàn ông đó đều lộ ra vẻ kính trọng và tán thưởng anh.
Cô ta cầm một ly rượu đứng bên cạnh trộm nhìn anh đánh giá, tán thưởng cách nói chuyện tao nhã của Lam Thiên Hạo.
Một lúc sau, cô nhìn thấy Lam Sơ Niệm đi ra từ phòng ăn, Lam Sơ Niệm cũng không thích sự náo nhiệt ở đại sảnh nên cô cầm một ly rượu đi về phía ban công.
Lâm Thiến nhìn thấy trong lòng lập tức xuất hiện một ý nghĩ, nhìn thấy bóng dáng Lam Sơ Niệm khuất sau tắm rèm trên ban công, cô ta không nhịn được cúi đầu kéo váy trước ngực thấp xuống, mỉm cười đi về phía Lam Thiên Hạo.
Lam Thiên Hạo không hề biết rằng cô ta tiến lại gần, lúc đến gần anh cô ta nói với giọng điệu ngọt ngào.
“Lam tiên sinh, anh có nhìn thấy Sơ Niệm không?”
Lam Thiên Hạo lập tức quay người, nhìn cô ta nhíu mày hỏi: “Không phải là em ấy ở cùng cô sao?”
“Tôi vừa mới đi vệ sinh xong ra ngoài thì đã không thấy Sơ Niệm ở đó nữa, tôi cũng không biết cậu ấy đi đâu, còn tưởng rằng cậu ấy ở cùng chỗ với anh!” Lâm Thiến vừa nói vừa giả vờ nhìn xung quanh.
Ánh mắt Lam Thiên Hạo cũng âm thầm lo lắng nhìn xung quanh đại sảnh, quả nhiên là không nhìn thấy bóng dáng của Lam Sơ Niệm, có điều anh nghĩ cô nhóc này nói không chừng lại trốn ở đâu đó nghỉ ngơi rồi.
“Chắc là em ấy ở ngay gần đây, cô tìm lại xem.” Lam Thiên Hạo nói xong gật đầu với cô: “Xin lỗi tôi còn có việc.”
Lâm Thiền lập tức tính kế, cô ta hét lên một câu “a”, cô ta cố ý giả vờ bị vấp vào đôi giày cao gót, cả thân thể cô hướng vào trong lòng Lam Thiên Hạo.
Ánh mắt Lam Thiên Hạo sắc bén, khi cô ta sắp ngã vào lòng mình anh liền giơ tay ra đỡ cô ta.
“Cần thận chút.” Giọng nói Lam Thiên Hạo bình tĩnh.
“Xin lỗi.” Lâm Thiến vội vàng xin lỗi, cô ta có ý nghĩ muốn thu hút sự chú ý của Lam Thiên Hạo, hơn nữa còn muốn cảm nhận vòng ôm của anh.
Không ngờ rằng Lam Thiên Hạo lại nhanh như vậy, làm cho cô takhông đạt được ý đồ.
Có điều được Lam Thiên Hạo đỡ một chút, đối với cô mà nói cũng cực kỳ vui mừng.
“Xin lôi tôi còn có việc.” Giọng nói Lam Thiên Hạo vang trên đầu cô ta, Lâm Thiến ngẳng đầu nhìn thì thấy anh đã rời đi về phía một nhóm người.
Lâm Thiến thất vọng thở dài, mà lúc này đằng sau cô ta vang lên giọng nói của Diệp Mạn Ni: “Cậu cũng thật có bản lĩnh! Vừa rồi suýt chút nữa là khiến cho Lam Thiên Hạo ôm cậu rồi.”
Lâm Thiến quay đầu lại cười: “Cậu thì sao? Vẫn chưa ra tay được với Kiều Mộ Trạch sao? Trước khi đến không phải chúng ta đã bàn bạc rồi ư, gặp được họ thì phải ra tay đúng không?”
Diệp Mạn Ni bắt lực cắn môi: “Anh ấy đi rồi, vừa rồi mình mới quay người lại đã không nhìn thấy anh ấy đâu nữa.”
“Này! Trang Noãn Noãn thì sao? Sao không thấy cô ta nữa?”
Lúc này Lâm Thiến nghĩ đến Trang Noãn Noãn đã không thấy từ lâu.
Sắc mặt Diệp Mạn Ni đột nhiên thay đổi, ánh mắt hiện lên vẻ khó chịu: “Chẳng lẽ cô ta lừa Kiều Mộ Trạch đi rồi?”
“AI Nếu thật sự như vậy thì tối nay bọn họ không chừng còn nằm chung giường đấy?” Lâm Thiến lập tức nói, châm ngòi ly gián đối với cô ta không có lợi gì nhưng nó lại là một trong những thú vui của cô ta.
Câu nói này quả thực khiến cho sắc mặt của Diệp Mạn Ni khó coi đến cực độ, cô ta nghiền răng nói: ‘Không thể nào! Kiều Mộ Trạch làm sao có thể nhìn trúng cô ta? Mình không tin.”
“Đó là điều đương nhiên, người đàn ông như Kiều Mộ Trạch có mắt nhìn cao lãm! Nói không chừng là Trang Noãn Noãn tự mình rời đi.” Lâm Thiền lại an ủi.
“Sơ Niệm thì sao? Cô ta đi đâu rồi?” Diệp Mạn Ni hỏi cô ta.
Lâm Thiến ngay lập tức giả vờ không nhìn thấy, lắc đầu nói: “Mình không biết! Mình cũng đang tìm cô ta.”
Lam Thiên Hạo không nói chuyện cùng bạn bè mà thay vào đó ánh mắt anh nhìn xung quanh tìm kiếm Lam Sơ Niệm.
Đột nhiên, ánh mắt anh nhìn về phía ban công, ở đó có tắm rèm vàng che nửa ban công, đó là nơi yên tĩnh tốt nhất đề trốn.
Lam Thiên Hạo ngay lập tức cầm theo ly rượu qua đó, lúc này Lam Sơ Niệm đang một mình tận hưởng ban công! Cô vịn vào lan can, mái tóc dài yêu kiều xõa sau vai, dưới ánh đèn vừa sáng sủa vừa đáng yêu.
Cô cảm thấy có người đi đến vội vàng quay đầu lại nhìn, vừa nhìn thấy cô không khỏi giật mình, thì ra là anh trai.
Cô liền mỉm cười gọi: “Anh, sao anh lại đến đây.”
Lam Thiên Hạo nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô, ánh mắt xoẹt qua một tia cảm xúc vô định, anh đi đến bên cạnh nói: “Em trốn ở đây làm gì?”
“Không làm gì cả! Em chỉ muốn ở đây ngắm sao, ngắm trăng thôi.”
“Có muốn về không?” Lam Thiên Hạo hỏi, anh biết cô không thích những bữa tiệc như này.
“Có thể về sao?” Lam Sơ Niệm lập tức vui mừng.
“Em muốn đi thì bất cứ lúc nào cũng có thể đi.”
“Vậy mình về thôi! Em muốn về nghe nhạc, xem phim.” Lam Sơ Niệm nói xong tiến về phía trước kéo lấy cánh tay anh: “Đi thôi!
Về nhà nào.”
Lam Thiên Hạo đưa cô ra ngoài, đi ra không bao lâu thì nhìn thấy ánh mắt không đúng lắm của một ông lão, ông ta là người nhìn Lam Thiên Hạo lớn lên, ông ta nhìn thấy Lam Sơ Niệm kéo cánh tay anh.
Lập tức vui mừng nói: “Thiên Hạo! Có bạn gái rồi sao!”
Khuôn mặt tuần tú của Lam Thiên Hạo đơ ra vài giây, mà Lam Sơ Niệm đang kéo tay anh không hề ngại ngùng cười nói: “Bác ơi, bác nhìn nhầm rồi! Cháu không phải bạn gái của anh ấy!
Cháu là em gái của anh ấy.”
Ông ta lập tức cười ngượng ngùng: “Ò! Thì ra là em gái àI” Nói xong lại hướng Lam Thiên Hạo nói: “Thiên Hạo, tuổi không còn nhỏ nữa, nên tìm một người bạn gái thôi!”
Lam Thiên Hạo mỉm cười: “Vẫn còn sớm.”
Hai anh em đi ra, Lam Sơ Niệm lập tức đem vấn đề này ra trêu trọc anh mình: “Anh, bao giò thì anh mới giới thiệu chị dâu với em đây!”
Lam Thiên Hạo trừng mắt nhìn cô: “Cả đời này cũng không tìm.”
“AI Không được, anh nhất định phải tìm, có như vậy em mới có thêm một người để nói chuyện cùng.” Lam Sơ Niệm oán giận nói.
Lam Thiên Hạo cúi đầu nhìn cánh tay mảnh khảnh vẫn đang nắm lấy tay mình, trong mắt anh âm thầm hiện lên ý cười.
Lâm Thiến nhìn thấy Lam Thiên Hạo rời đi, cô cùng Diệp Mạn Ni cũng nhân cơ hội chen vào giữa đám đông giới thiệu bản thân, làm tăng thêm danh tiếng cho bản thân.
Buổi tối Trang Noãn Noãn nằm trên giường, trong đầu toàn là khuôn mặt của Kiều Mộ Trạch, câu nói lúc nào cũng sẵn sàng tiếp đón cô mang theo sự giễu cọt, giếng như anh đang cười cô vậy, cho dù cô có kiện thế nào cũng vô dụng.
Hình như trong mắt anh cô giống như một con kiến có thể bị bóp chết bắt cứ lúc nào, không đáng nhắc đến.
Khốn khiếp, cô nhất định sẽ khiến cho anh cùng công ty anh phải chịu trách nghiệm thích đáng.
Biệt thự Lam gia.
Lam Sơ Niệm vừa bước vào cửa liền ngồi xổm xuống, Lam Thiên Hạo đang thay giày nhìn thấy sắc mặt khó chịu của Lam Sơ Niệm.
Anh lập tức cúi người quan tâm hỏi: “Sơ Niệm, làm sao vậy?”
“Em đau bụng.” Lam Sơ Niệm vẻ mặt khổ sở nói, lúc này cô cảm thầy bụng mình giống như bị một ai đó siết vào vậy.
Ánh mắt Lam Thiên Hạo lập tức lộ ra vẻ khó chịu trách móc, nhưng lúc này anh không hề mắng cô mà ôn nhu nói: “Mau thay giày rồi ra ghê sô pha ngồi, anh đi rót cho em cốc nước nóng.”
Lam Sơ Niệm lập tức thay một đôi dép lê chạy nhanh đến ghế sô pha cuộn mình lại, Lam Thiên Hạo rót cho cô cốc nước nóng nói: “Uống đi.”
Lam Sơ Niệm ngoan ngoãn uống nước, khuôn mặt xinh xắn tái nhọt vì đau bụng.
Sau khi uống xong cô tiếp tục nằm yên, cắn răng chịu đựng.
Lam Thiên Hạo đang chuẩn bị ôm cô vào lòng an ủi thì Lam Sơ Niệm bỗng nhiên ngẳng đầu.
Trán của cô lập tức đập vào cằm của người đàn ông.
“AI” Lúc này Lam Sơ Niệm lại đau trán.
Lam Thiên Hạo liếc nhìn tức giận hỏi: “Em làm cái gì vậy?”
“Em… em muốn đi vệ sinh.” Lam Sơ Niệm đỏ mặt, bất chấp tất cả xỏ dép chạy nhanh vào phòng vệ sinh. Lam Thiên Hạo nhìn bộ dáng xấu hỗ của cô mà thở dài, quả nhiên vẫn là một cô gái chưa lớn, bảo cô đừng có ăn nhiều kem quá mà không nghe.
Lam Sơ Niệm trở về phòng, không còn sức lực nằm bò trên giường, bụng không đau nữa nhưng toàn thân vô lực, quả nhiên là không thể tham ăn!
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Lam Thiên Hạo bưng cốc nước nóng bước vào: “Uống thêm chút nước nóng đi.”
“Anh, em đói rồi, có thể gọi đồ ăn ngoài được không?” Lam Sơ Niệm đáng thương hỏi.
Lam Thiên Hạo lập tức tức giận: “Em vừa mới tiêu chảy xong, còn dám ăn đồ ăn ngoài, em thật sự không coi trọng thân thể mình như vậy sao?”
“Nhưng là… dì Lưu không ở đây, vậy em phải làm sao?” Lam Sơ Niệm ôm bụng vẻ mặt bắt lực.
“Nằm đó, anh đi nấu mì cho em.” Người đàn ông thấp giọng ra lệnh rồi mở cửa đi ra ngoài.