Chương 817: Vào Ở Cùng Lúc
Trước khi Trang Noãn Noãn ra nước ngoài, cô đã mua hết một vài đồ dùng cần thiết trong nhà cho bà ngoại, cũng gọi điện cho Chu Đào, sắp tới cô muốn đi giải tỏa cho khuây khỏa, nếu có chuyện gì có thể bảo anh mời trợ lý đến giúp đỡ chăm sóc bà ngoại.
Chu Đào có chút lo lắng cô đi một mình, hy vọng có thể cử hai trợ lý đi cùng cô nhưng bị Trang Noãn Noãn từ chối.
Lần này cô chỉ muốn đi một mình.
Sau khi Trang Noãn Noãn lấy vé, cô liền ngồi ở một góc của sân bay, cô đặt vé khoang hạng nhất, cô chọn một chiếc áo hoodie, đeo khẩu trang và đội mũ che nắng, đeo một chiếc kính râm màu bạc, cực kỳ khiêm tốn.
Tập đoàn Kiều thị, Kiều Mộ Trạch vừa tan họp đi ra, Dương Lệ – trợ lý của anh liền gõ cửa vào.
“Kiều tổng, anh có thể đến sân bay rồi, máy bay riêng của anh có thể cất cánh sau một tiếng.”
“Được!” Kiều Mộ Trạch khẽ trả lời một câu.
“Hành lý của anh đã đưa lên máy bay rồi, xe đang đợi ở bên ngoài sảnh.”
Kiều Mộ Trạch cầm máy bản tài liệu, bước tới trước két sắt của anh mở ra rồi để vào trong.
Anh xoay người nói với Dương Lệ: “Nếu có người tìm tôi, đừng nói nước tôi đi.”
“Tôi hiểu.” Dương Lệ gật đầu.
Kiều Mộ Trạch chỉnh lại vest, cầm điện thoại trên bàn bước ra khỏi cửa. Sân bay, máy bay của Trang Noãn Noãn đã xong chuẩn bị trước khi cất cánh. Lúc này, cô ngồi trước cửa số, chống cằm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ của cô trở về lúc trước, cảnh tượng cô cùng ba mẹ ra nước ngoài, cô ngồi ở giữa bọn họ, cảm giác là người hạnh phúc nhát trên đời.
Bây giờ, chỉ có một mình cô, bắt giác cảm thấy đau thương.
Một tiếng sau khi máy bay của Trang Noãn Noãn cắt cánh, một chiếc máy bay riêng cực lớn lướt qua đường băng, bay thẳng lên trời.
Kiều Mộ Trạch ngồi trong khoang máy bay xa hoa, lật xem bản báo cáo vụ án liên quan đến vợ chồng Trang Nghiêm Minh được bày trong công ty, lúc này, nơi anh tới, chính là khách sạn nơi bọn họ xảy ra chuyện.
Khách sạn đó là khách sạn năm sao, bởi chuyện này cũng không hề được công khai ra ngoài, bởi vậy, không hề ảnh hưởng đến thành tích kinh doanh của khách sạn này, đến giờ, hiệu suất kinh doanh hàng năm đều ổn định và có lãi.
Kiều Mộ Trạch lật xem bức ảnh được giữ lại, thấy trong ảnh, dưới nền đất đẫm máu, một đôi vợ chồng đều cắt cổ tay tự sát, máu thấm ra ghế sofa nơi bọn họ ngồi, hai người nắm tay nhau, ân ái rời khỏi thế giới.
Nhìn như vậy, quả thật giống vụ án tự sát, Kiều Mộ Trạch lật đến bức ảnh thứ hai, đó là bức ảnh vợ chồng bọn họ và cô con gái Trang Noãn Noãn, trong ánh mắt của hai người đều tràn đầy tình yêu, nhìn ra được, bọn họ vô cùng yêu cô con gái của mình.
Trang Noãn Noãn mười lăm tuổi, xinh đẹp ngây thơ, tràn đầy hơi thở của thiếu nữ, không hiểu chuyện đời.
Kiều Mộ Trạch cầm bức ảnh này nhìn vài giây, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt thiếu nữ trong bức ảnh, không có thay đổi quá nhiều so với Trang Noãn Noãn của hiện tại, chỉ là cô của hiện tại, trong mắt đã thêm sự kiên định và quật cường.
Trong lòng Kiều Mộ Trạch cũng không tin đôi vợ chồng này sẽ cùng nhau tự sát, lẽ nào phía sau thật sự còn có chân tướng khác?
Sở dĩ anh lại đi chuyến này chính là muốn đến khách sạn nơi xảy ra chuyện xem thử, tự mình tìm hỏi nhân viên năm đó, hy vọng có thể tìm được một vài ẩn tình cón sót lại.
Sau khi máy bay của Trang Noãn Noãn cất cánh một tiếng đồng hồ, Lý Đạt mới tra được cô đã ra nước ngoài, hơn nữa, nơi mà chuyến bay của cô tới, chính là nước C – đất nước nơi ba mẹ cô xảy ra chuyện.
Lý Đạt lập tức gọi điện cho Kiều Huy Dương, báo cáo sự việc.
“Xem ra năm đó tôi đồng ý để cho cô bé này sống sót, là một quyết định sai làm, năm đó tôi thật sự nên cùng giải quyết rắc rối nhỏ này khi vợ chồng bọn họ rời xa.” Trong lời nói của Kiều Huy Dương tràn đầy hơi thở tàn ác.
“Phó tổng, chúng ta cũng không ngờ, sau mấy năm cô bé này sẽ điều tra lại chuyện này, nhưng, bây giờ cho dù cô ta có điều tra cũng tra không được gì đâu!”
“Không sợ chuyện trong dự liệu xảy ra một vạn lần, chỉ sợ ngộ nhỡ, ngộ nhỡ năm đó lúc Trang Nghiêm Minh làm giả sổ sách cho tôi đã để lại chứng cứ gì đó ở trong nhà thì sao? Chúng ta không thể đánh cược.”
“Kiều phó tổng, vậy chúng ta nên làm sao?”
“Nếu cô ta đã không ở trong nước, vậy chuyện không phải sẽ dễ xử lý sao? Một đứa bé mồ côi, xảy ra chút bắt trắc ở nước ngoài, tin rằng cũng không có gì là kỳ lạ đâu nhỉ?” Trong giọng nói bình tĩnh của Kiều Huy Dương lại tràn đầy sát khí trí mạng.
“Cậu theo tôi nhiều năm như vậy, trong tay cậu chắc có vài người đáng tin, phái bọn họ đi, giải quyết sạch sẽ chuyện này.”
Kiều Huy Dương ra lệnh một câu.
Lý Đạt lập tức trả lời: “Vâng, tôi sẽ lập tức phái người đi.”
“Tốt nhất làm sạch sẽ linh hoạt chút, gần đây tôi ngủ không được ngon, để tôi yên tâm ngủ một giấc.”
“Tôi nhất định sẽ phái người đáng tin nhất qua đó.” Lý Đạt bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc này, Trang Noãn Noãn định nghỉ ngơi một chút trên máy bay, bởi vì sau khi đến khách sạn, cô sẽ lấy tinh thần điều tra chuyện của ba mẹ năm đó.
Kiều Mộ Trạch đã lật xem xong tất cả kết quả vụ án liên quan đến Trang Nghiêm Minh, phía cảnh sát sau khi nắm giữ tất cả chứng cứ đều tỏ ý cho rằng đây là vụ án tự sát, vì vậy, kết án cũng vô cùng dứt khoát.
Nhưng Kiều Mộ Trạch có một trực giác mơ hồ, vụ án này không hề đơn giản, vì vậy, anh muốn tự mình điều tra. Dẫu sao hiện giờ vị trí nắm quyền ở công ty của anh, anh không cho phép công ty tồn tại bất cứ tai họa ngầm về danh dự nào, Trang Noãn Noãn muốn khởi tố, anh cũng cần chuẩn bị trước. Lúc này, tại sân bay trong nước, trên một chuyến bay tới nước C khác, hai người đàn ông mặt hung dữ lên máy bay, bọn họ chính là sát thủ Lý Đạt phái đi. Mục tiêu của bọn họ chính là Trang Noãn Noãn.
Máy bay của Trang Noãn Noãn đến nước C sau chín tiếng đồng hồ, đây là một đất nước vô cùng lãng mạn, cảnh vật có thể nhìn thấy ở khắp nơi, lại được mệnh danh là kinh đô thời thượng, nơi đây tất cả phồn hoa sáng lạn, khiến người ta hướng về.
Trang Noãn Noãn ngồi trên taxi đi về phía khách sạn, phong cảnh bên đường, cho dù cô nhìn vào trong mắt cũng nhiễm lên một hơi thở đau thương.
Đây là đất nước ba mẹ cô cùng nhau rời khỏi cuộc đời, cô chỉ có tâm trạng nặng nè.
Khách sạn này nằm ở khu vực khá xa trung tâm thành phó, nhưng chỗ này lại là khu vực của người giàu có, khách sạn theo kiểu trang viên, kiến trúc bên ngoài cũng không phải vô cùng cao lớn hiện đại, đem lại cho người ta một kiểu khí chất tao nhã cỗ điển của phương Tây, vừa trang nghiêm lại hùng vĩ.
Họa tiết phù điêu thế kỷ xưa xoay tròn trên cột, vật tổ khắc trên tường, cùng lối vào trong đại sảnh cho người ta một cảm giác xa hoa sang trọng xuyên thế kỷ trước, sự thích thú vô cùng khác lạ.
Trang Noãn Noãn làm thủ tục check-in tại quầy lễ tân, phòng cô ở chính là gian phòng kế sát gian phòng ba mẹ cô xảy ra chuyện, cô biết, không cách nào bước vào căn phòng đó, bởi vì, lúc lên mạng đặt phòng, không có thông tin đặt trước của gian phòng này.
Trước khi Trang Noãn Noãn vào phòng, cô đặc biệt hỏi, có phải bố cục của tất cả các phòng đều giống nhau hay không.
Nhân viên phục vụ trả lời cô là đúng, phòng ở toàn bộ tầng đó của cô đều giống nhau.
Sau khi Trang Noãn Noãn vào ở được hai mươi phút, một chiếc xe đưa đón Rolls-Royce dừng ở cửa.
Người bước tới nghênh đón là giám đốc khách sạn, anh ta vô cùng vinh hạnh chào mừng Kiều Mộ Trạch đến, hơn nữa, đã chuẩn bị xong phòng riêng cho anh.
“Tối nay tôi không ở phòng riêng, tôi muốn ở phòng 6504.” Kiều Mộ Trạch nhìn thẳng vào mắt giám đốc, đưa ra yêu cầu của anh.
Giám đốc lập tức kinh ngạc nhìn anh: “Kiều tổng, tại sao anh lại muốn ở phòng này?”
ï “Sao thế? Không cho ở?” Kiều Mộ Trạch híp đôi mắt lạnh.
“Không phải, chỉ là chắc anh cũng đã biết về căn phòng đó, trước mắt chúng ta vẫn luôn chưa mở ra bên ngoài, nhân viên phục vụ cứ mỗi bảy ngày sẽ vào quét dọn một lượt, nói chung không hợp cho anh ở.” Giám đốc nói không giấu giếm.
“Được, tôi ở phòng của tôi!” Kiều Mộ Trạch bình tĩnh nói, anh đến đây cũng không muốn khiến người khác hoài nghi. Bóng dáng của Kiều Mộ Trạch bước vào đại sảnh, đi về phía thang máy, khi anh bước vào trong, cửa thang máy bên cạnh mở ra, Trang Noãn Noãn bước ra. Ánh mắt Kiều Mộ Trạch hơi khép, lộ ra một vẻ mệt mỏi, bỗng chốc, trong ánh mắt của anh, dường như anh đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong tầm mắt.
Lúc anh muốn nhìn rõ, cửa thang máy đóng lại, nhưng có một bóng dáng mảnh mai mờ ảo thoáng hiện trong đôi mắt anh, anh nhất thời hơi giật mình.
Vừa rồi sao anh lại nhìn thấy bóng dáng của Trang Noãn Noãn?
Đôi mắt anh chuyển động một chút, nói với giám đốc ở bên cạnh: “Tra giúp tôi xem thử, có phải có một vị khách tên Trang Noãn Noãn hay không?”
“Vâng!” Giám đốc cầm điện thoại lên, gọi tới số của lễ tân, trực tiếp bảo bọn họ tra. Rất nhanh đã có đáp án, anh ta nói với Kiều Mộ Trạch: “Đúng vậy, vào một tiếng trước, khách sạn chúng tôi cô gái tên Trang Noãn Noãn vào ở.”