TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu
Chương 822

Chương 822: Anh Bị Thương Vì Cô

Trang Noãn Noãn nhìn những chiếc khóa này, có nhiều cái rất cũ cũng có những cái đã có từ lâu, trong lòng nghĩ có phải cô tìm một chút thì có thể tìm thấy được chiếc ổ khóa của ba mẹ?

Dù sao cô cũng không có nơi nào có thể đi, cô cúi xuống nhìn vào những ổ khóa đã cũ liền đi đến xem thử.

Lúc này, có một chiếc xe từ khách sạn đi tới, Kiều Mộ Trạch đạp mạnh chân ga, mặt trời mọc lên và sương mù cũng tản bớt đi một chút, xe của anh gia tăng tốc độ. Dưới bóng cây cách Trang Noãn Noãn không xa có hai người đàn ông hút thuốc đang nhìn bóng dáng của Trang Noãn Noãn đứng đằng kia.

Lúc này có hai người quét rác ở bên cạnh đang thu dọn rác, hiện tại bọn họ không tiện xuống xe nên đợi hai người quét rác rời đi.

Gần chỗ bức tường chỉ có mỗi cô gái này, cũng là thời điểm thích hợp để cho bọn họ ra tay.

Trang Noãn Noãn cũng không hề ý thức được nguy hiểm đằng sau mình, đối với cô mà nói, cô đã chìm đắm trong tâm trí đi tìm kiếm vết tích của ba mẹ mình.

Hai người quét rác sau khi làm xong việc thì lên xe của họ, lái xe rời đi.

Bọn họ vừa đi, mặc dù ở gần đó cũng có không ít người qua lại, nhưng đều là đi xe đạp ngang qua, chỉ cần bọn họ lái xe đến bên cạnh Trang Noãn Noãn thì có thể thần không biết quỷ không hay mà bắt cô đi.

Cộng thêm việc sương mù dày đặc thì đây chính là thời điểm thích hợp nhát để bọn họ hành động.

“Đi.” Người đàn ông ngồi ghế lái nói một câu, hai người đội mũ đeo khẩu trang bịt kín mặt từ từ lái xe đến phía sau Trang Noãn Noãn.

Mà đúng lúc này, có một chiếc xe Rolls-Royce màu đen quỷ dị lao ra khỏi màn sương lái đến đây.

Người đàn ông ở trong xe nhìn thấy bóng dáng Trang Noãn Noãn đứng ở đẳng xa, đồng thời Kiều Mộ Trạch cũng nhìn thấy một chiếc xe màu đen chạy về phía cô, cảm giác được sự nguy hiểm khiến anh cau màu.

Trang Noãn Noãn nghe thấy đằng sau có tiếng xe, cô quay đầu mới phát hiện ra chiếc xe này đang ở bên cạnh cô, mà hai người đàn ông mặc áo đội mũ đen đeo khẩu trang đang tiến gần về phía cô.

Trang Noãn Noãn kinh ngạc nhìn bọn họ: “Các người… các người muốn làm cái gì?”

Bọn họ không nói chuyện, hai người đàn ông bao vây cô, Trang Noãn Noãn thấy vậy thì nhanh chóng định chạy đi từ phía bên cạnh.

Một người đàn ông hung hăng giật túi xách của cô, kéo cô quay, lại siết chặt tay rồi đẩy cô lên xe.

“Bỏ tôi ra… bỏ tôi ra! Cứu mạng…” Trang Noãn Noãn hết sức giãy dụa.

Đúng lúc này, một chiếc xe ô tô màu đen lao vào chiếc xe đen đó ngăn không cho chúng lên xe.

Đối mặt với cảnh tượng đột ngột này, hai tên bắt cóc kinh ngạc ngẵng đầu lên nhìn, mà Trang Noãn Noãn cũng bị dọa sợ, lúc này cô nhìn thấy người đàn ông từ trong xe bước xuống, vậy mà lại là Kiều Mộ Trạch.

Trong lòng cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đồng thời cũng lo lắng cho anh, cô không cầu cứu anh mà quay ra nói: “Kiều Mộ Trạch, anh đi đi, bọn họ là người xấu… mau đi đi!”

Kiều Mộ Trạch nhướng mày, trong lòng cô gái này nghĩ cái gì vậy? Anh đã đến rồi cô còn muốn anh đi? Cô không muốn sống nữa hay sao?

“Buông cô ấy ra.” Kiều Mộ Trạch nhìn thấy hai người này là người Châu Á nên trực tiếp dùng tiếng Trung.

“Đừng lo chuyện bao đồng.” Tên bắt cóc lên tiếng cảnh cáo, trong tay hai người bỗng nhiên cầm một con dao ngắn, muốn dọa Kiều Mộ Trạch.

Hai người đàn ông này là sát thủ do Lý Đạt mời về, nhưng bọn họ không quen Kiều Mộ Trạch, họ chỉ nhận nhiệm vụ, không quan tâm đến những thứ khác.

Trang Noãn Noãn thấy trong tay chúng có dao, cô lập tức hét lên: “Kiều Mộ Trạch, mặc kệ tôi, anh mau đi đi.”

“Có bản lĩnh thì nhắm vào tôi.” Kiều Mộ Trạch không những Ũ không đi mà còn khiêu khích họ, anh muôn kích động cơn tức giận của họ để bọn chúng nhắm vào anh.

Trang Noãn Noãn sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, người đàn ông này có phải không muốn sống nữa không? Bọn chúng có dao mà!

“Cút đi!” Trong đó có một tên bắt cóc cầm dao bước lên trước, bọn họ muốn đuỏi Kiều Mộ Trạch đi ngay lập tức rồi bắt cóc Trang Noãn Noãn lên xe, tìm một nơi để giải quyết cho xong việc.

Trang Noãn Noãn bị siết chặt cổ, một tay khác của tên bắt cóc cầm dao dí sát vào cổ cô.

Kiều Mộ Trạch lùi về phía sau tránh con dao đâm tới, tên bắt cóc thấy vậy thì lao vào anh đâm tiếp, Kiều Mộ Trạch đột nhiên giữ chặt tay đang cầm dao của hắn, xoay vòng lại liền khống chế được tên bắt cóc này, hắn giữ chặt dao nhưng lại bị tay của Kiều Mộ Trạch mạnh mẽ chề trụ kề sát dao vào cô hắn.

Kẻ bắt cóc đang giữ Trang Noãn Noãn nhìn thấy em mình bị khống chế, sắc mặt hắn lộ ra vẻ lo lắng.

“Buông em tôi ra.” Người đàn ông này thấp giọng nói.

“Vậy anh hãy buông cô gái này ra trước.” Kiều Mộ Trạch nheo mắt lộ ra vẻ nguy hiểm.

“Anh, đừng lo cho em, anh ta không dám giết em.” Người đàn ông bị Kiều Mộ Trạch khống chế nghĩ rằng anh không dám giết người.

Nhưng đúng lúc này, tay của hắn như bị Kiều Mộ Trạch bẻ gãy, hắn lập tức kêu lên đầy đau đớn: “Mau dừng tay, đau quái!”

“Tôi không dám giết anh sao? Ai nói vậy?” Ngữ khí Kiều Mộ Trạch lạnh băng, mũi dao đã chạm đến động mạch của người đàn ông này.

Thủ đoạn so với tên bắt cóc ở đối diện còn tàn nhẫn hơn nhiều.

“Đợi một chút, tôi đổi với anh.” Tên bắt cóc đối diện không muốn mắt đi người anh em của mình.

Thân thể Trang Noãn Noãn bị tên bắt cóc đẩy về phía trước, lúc sắp đến trước mặt Kiều Mộ Trạch hắn ta lập tức đẩy mạnh Trang Noãn Noãn về phía Kiều Mộ Trạch.

Cơ thể Trang Noãn Noãn lao vào vòng tay của Kiều Mộ Trạch, vì không để cô bị thương Kiều Mộ Trạch đẩy người đàn ông ra, mà người đàn ông này trong lòng ghi thù, nhân lúc Kiểu Mộ Trạch đẩy ra hắn ta quay lại dùng dao đâm vào Trang Noãn Noãn ở gần hắn.

Kiều Mộ Trạch thấy vậy, đồng tử anh co lại, giây tiếp theo anh giơ tay ra chặn con dao lại, đồng thời một tay khác anh ôm lấy Trang Noãn Noãn dùng chân đá về phía tên bắt cóc.

Tên bắt cóc bị ngã xuống đất, hai kẻ nhìn nhau rồi nhanh chóng chạy vào trong sương mù.

Trang Noãn Noãn nghe thấy tiếng chảy giọt đằng sau, cô vội vàng quay đầu thì nhìn thấy bộ âu phục cao cấp của Kiều Mộ Trạch bị rách, vết máu loang ra từ quần áo của anh, sắc mặt cô kinh hãi, thở hỗn hển nói: “Anh bị thương rồi, chúng ta đến bệnh viện.”

Kiều Mộ Trạch nhíu mày, nới lỏng cà vạt, sau khi bỏ cà vạt ra nói với cô : “Dùng lực một chút, thắt một nút ở đây giúp tôi.”

Trang Noãn Noãn làm theo lời anh, buộc chặt một nút vào cánh tay anh để ngăn không cho máu chảy quá nhanh.

“Lên xe.” Kiều Mộ Trạch thấp giọng nói, anh nhanh chóng lên xe, một tay điều khiển vô lăng lái xe đến bệnh viện gần đây.

Trang Noãn Noãn nhìn máu chảy ở vết thương trên cánh tay anh, trong lòng cô dường như cũng đang rỉ máu.

Cô biết giờ phút này có nói gì cũng vô dụng, nhưng trong lòng cô rất tự trách bản thân mình.

Trong bệnh viện, cánh tay Kiều Mộ Trạch được bác sĩ xử lý ngay lập tức, vẫn may vết thương không quá nặng nhưng đối với người bình thường mà nói thì vết thương này cũng cực kỳ nghiêm trọng.

“Tiêu thư, sau khi trở về thì nhớ chăm sóc tốt cho bạn trai cô, đặc biệt là vết thương ở cánh tay này, tạm thời không được vận động mạnh.” Bác sĩ nói với Trang Noãn Noãn.

Trang Noãn Noãn lập tức gật đầu: “Được, tôi sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy.”

Nói xong, cô đi đến đưa tay ra đỡ anh, vốn dĩ anh muốn tránh nhưng khi bàn tay mảnh khảnh của cô đưa tới, ý đồ né tránh của anh lại biến mát.

Vết thương này cũng là vì cô mà bị thương, vậy tại sao lại không thể hưởng thụ sự chăm sóc của cô cơ chứ?

“Chậm chút, còn đau nữa không?” Trang Noãn Noãn đỡ anh, ánh mắt nhìn vào vết thương của anh.

“Cô có biết hai người đàn ông ban nãy là ai không? Vì sao bọn họ lại muốn bắt cóc cô?” Kiều Mộ Trạch hỏi cô.

Trang Noãn Noãn lắc đầu: “Tôi không biết, tôi không quen họ.”

Bởi vì bên trong chiếc xe theo dõi lần trước hai người đàn ông này không xuất hiện, cho nên Kiều Mộ Trạch cũng không nhận ra, hai người đàn ông này chính là kẻ theo dõi lần trước.

Trong lòng Kiều Mộ Trạch có rất nhiều nghỉ vấn, hai tên bắt cóc này không phải người bản địa, không phải là những kẻ ham muốn tiền của, bọn họ đến từ châu Á hơn nữa đặc biệt là tên cuối cùng, một dao đó căn bản không đơn giản giống với một vụ bắt cóc, chúng thậm chí còn muốn lấy mạng của Trang Noãn Noãn.

Nếu như anh không ngăn lại thì con dao đó sẽ lập tức đâm vào sau lưng Trang Noãn Noãn.

Nếu lưỡi dao sắc hơn một chút thì có thê sẽ đâm vào trái tim cô, trừ phi là hai người đàn ông này muốn lấy mạng cô?

*Xin lỗi!” Trang Noãn Noãn xin lỗi, nếu như không phải vì cô anh sẽ không bị thương.

: “Tôi không sao.” Kiểu Mộ Trạch thấy không đúng lắm nhìn Trang Noãn Noãn: “Cô có thù oán với ai sao?”

Trang Noãn Noãn lắc đầu: “Không có!”

Đột nhiên Kiều Mộ Trạch cảm thấy có một số sự việc được xâu chuỗi lại với nhau, lần này Trang Noãn Noãn đến đây là vì cái gì? Để điều tra về cái chết của ba mẹ cô, vậy thì là ai phái người đến lây mạng cô?

Có người sợ cô sẽ điều tra ra được cái gì sao?

Đọc truyện chữ Full