Chương 827: Anh Hẹn Cô Đi Ăn Cơm Trưa
Ngày thứ hai Trang Noãn Noãn về nước, Chu Đào đúng lúc gọi điện thoại đến hỏi thăm, cô liền nói về rồi, Chu Đào bảo cô nghỉ ngơi hai ngày, bởi vì anh nhận được một nhãn hiệu ở sân ga, bên tổ chức đặc biệt mời nhóm cô cùng nhau đi đến sân ga.
Trang Noãn Noãn cũng không thể từ chối cơ hội tạo ra lợi ích giá trị cho công ty nên cô đồng ý.
Sau khi tắt máy điện thoại của Chu Đào, cô vừa muốn đến nhà bếp chuẩn bị bữa trưa, điện thoại của cô lại vang lên lần nữa, cô cầm lên nhìn một cái là một dãy số lạ có chút quen mắt, cô đưa tay ra nhận: “Alo, xin chào.”
“Tôi là Kiều Mộ Trạch.” Giọng đàn ông trầm, có từ tính ở đầu bên kia truyền đến.
Mắt của Trang Noãn Noãn hơi trợn lên, là anh sao!
“Buỗi trưa có rảnh không?” Đầu bên kia tiếp tục hỏi một câu.
Trang Noãn Noãn lập tức trả lời lại: “Có.”
“Chuẩn bị hết tài liệu ba cô để lại, chút nữa tôi lái xe qua đón cô, buổi trưa cùng ăn cơm, tôi muốn xem những tài liệu đó.”
Kiều Mộ Trạch phân phó nói.
Trang Noãn Noãn thấy đó là việc của ba mẹ, cô sao có thể không đồng ý chứ, cô gật gật đầu: “Được, tôi lập tức tìm ra, tôi đợi anh.”
*Ù!” Đầu bên kia trả lời một câu rồi tắt máy.
Trang Noãn Noãn nghĩ đến việc gì còn muốn nói tiếp, nhưng chỉ nghe thấy tiếng tút tút, cô không nhịn được ý nghĩ tò mò, cô chưa nói với anh địa chỉ cô ở hiện tại mà? Sao anh có thể đến đón cô chứ?
Nghĩ xong, Trang Noãn Noãn cũng không gọi điện lại cho anh, soạn một tin nhắn gửi đến cho anh. Cô đến phòng của bà ngoại, bà ngoại là một người cực kì thích thu nhặt, chỉ cần là đồ quan trọng trong nhà, bà sẽ sắp xếp vô cùng gọn gàng, cô kéo một ngăn kéo ở dưới cái tủ của bà ngoại, chỉ thấy bên trong ngăn nắp để một túi tài liệu, bên trong này toàn bộ là tài liệu ba để lại lúc ba còn sống. Lúc đầu bà ngoại cho rằng nó rất quan trọng nên đã cất ở đây, bốn năm nay không hề bị mắt đi, Trang Noãn Noãn cầm tài liệu ra, cô lật đi lật lại, những tài liệu đó đều là tài liệu kết toán của công ty, cho dù cô xem rồi cũng không hiểu, nhưng Kiều Mộ Trạch nhát định có thể xem hiểu.
Trang Noãn Noãn cầm tài liệu để vào trong túi, cô gọi điện thoại cho bà ngoại nói là buổi trưa cô không ăn cơm ở nhà, đúng lúc bà ngoại cô nói có chị em tốt mời bà đến nhà bà ấy dùng cơm.
Trang Noãn Noãn cũng yên tâm rồi, bà ngoại là một người vui vẻ, cũng quen được rất nhiều bạn tri kỉ, vì vậy cuộc sống tuổi già của bà không hề cô đơn.
Trang Noãn Noãn ngồi trên ghế sofa, cầm điện thoại xem tin tức trên mạng một lúc, sẵn tiện đợi Kiều Mộ Trạch.
Cô tra tên mình trên mạng, đột nhiên xuất hiện từng hàng từng hành liên quan đến dòng chữ cô tìm kiếm, được đẩy lên trên quả nhiên là tin đồn cô và Kiều Mộ Trạch ở bên nhau.
Trang Noãn Noãn không nhịn được có chút ngại ngùng, rõ ràng hai người không có quan hệ gì, lại bị gắn mác thân mật, yêu đương, cô là người đương sự thật sự cảm thấy rất khó xử.
Dù sao đây là việc quan trọng ở trong đời, toàn dựa vào sự đồn đại ở bên ngoài.
Khoảng 11 rưỡi, điện thoại của Trang Noãn Noãn vang lên, là của Kiều Mộ Trạch.
Anh đã ở cửa tiểu khu của cô rồi.
Trang Noãn Noãn đi ra cửa chính liền nhìn thấy dưới mặt trời một chiếc xe thể thao Cadillac màu xám cực kì chói mắt, mang theo màu sắc và cảm nhận chưa từng có, khiến người đi qua đều phải quay đầu nhìn tán thưởng.
Dù sao ở trên đường, loại xe sang này không phải lúc nào cũng nhìn thấy.
Trang Noãn Noãn đột nhiên có chút căng thẳng, nhanh chóng đi đến chỗ phía ghế lái phụ đằng trước, nhanh chóng ngồi vào trong, chỉ sợ sẽ bị người nào đó nhìn thấy cô lên chiếc xe này vậy.
Càng huống hồ, những người săn ảnh ở khắp nơi, nhỡ chụp được cô và anh, thì thật sự giống như trong tin đồn nói rồi.
Kiều Mộ Trạch nhìn cô gái lén lút lên xe, đáy mắt đen hiện qua ý cười: “Sao vậy? Lên xe của tôi khiến cô không có mặt mũi thế sao?”
Trang Noãn Noãn lập tức đỏ mặt lên, lắc đầu: “Không phải, tôi là lo lắng có người săn ảnh ở gần đây.” Cuối cùng cô lại bổ sung một câu: “Trên mạng đã có rất nhiều tin đồn liên quan đến chúng ta, tôi không muốn lại khiến mọi người tiếp tục hiểu lầm nữa.”
Kiều Mộ Trạch coi như chuyện bình thường khoé miệng cong lên: “Tôi không quan tâm những cái này.”
Trang Noãn Noãn nhìn anh một cái, nghiêm túc trả lời một câu: “Tôi không hy vọng có tin đồn như này quấn lấy người.”
Kiều Mộ Trạch nghe xong không nhịn được nhìn cô một cái đầy phức tạp, chẳng lẽ cô gái này cảm thấy có tin đồn với anh là việc rất mát mặt sao?
“Được, tìm cơ hội chúng ta ra mặt thanh minh.” Kiều Mộ Trạch tăng thêm tâm ý của cô.
Trang Noãn Noãn chớp chớp mắt, gật đầu: “Được!”
“Tài liệu đều mang rồi sao?” Kiều Mộ Trạch hỏi.
“Mang đến rồi, nhưng tôi xem không hiểu, có lẽ anh sẽ xem hiểu.”
“Chút nữa tôi xem.” Kiều Mộ Trạch nói, anh lười biếng chuyển hướng vô lăng, thân xe dễ dàng hoà vào trong dòng xe.
Lần này Kiều Mộ Trạch đặt vị trí nhà hàng là một nhà hành tây vô cùng cao cấp, ở tầng cao nhất của một toà nhà, phong cảnh Á :Á ` ^ ˆ ^ rât đẹp, giỗng như nhà hàng trên mây.
Trang Noãn Noãn đi đến nơi này, cảm thấy trong xã hội này phân tầng cấp bậc loại người vô cùng nghiêm trọng, bởi vì nơi này người bình thường đến tìm cũng không tìm được.
“Kiều tiên sinh, phòng bao của ngài ở đây.” Nhân viên phục vụ tôn kính làm thế tay mời.
Trang Noãn Noãn đi theo anh cùng nhau đi vào trong một phòng bao cực kì rộng rãi, tao nhã.
Gọi món xong, Trang Noãn Noãn đứng ở trước cửa số sát đất, dường như đưa tay ra là có thể chạm vào mây trắng.
Có điều cô chỉ thưởng thức một chút, sau đó cô liền cầm túi lên đem tài liệu bên trong ra đưa cho anh: “Anh xem xem, những tài liệu này có thể tìm ra hung thủ thật sự đằng sau không?”
Kiều Mộ Trạch đưa tay ra nhận lấy, anh híp mắt tỉ mỉ xem, ánh mắt tản ra ánh sáng sâu xa.
Sự kỳ vọng của Trang Noãn Noãn rơi trên gương mặt của cô, hy vọng anh có thể cho cô một chút tin tức tốt.
Sau khi Kiều Mộ Trạch xem xong, ngẳắng mắt lên chạm vào ánh mắt kỳ vọng của cô, anh lắc đầu: “Những tài liệu này chỉ là tài liệu ba cô bình thường mang về nhà thôi, không có giá trị gì ca.
Hốc mắt của Trang Noãn Noãn hơi đỏ lên, nhận sự đả kích, cô luôn cho rằng bà ngoại để lại những tài liệu này là có ích, thế mà lời của Kiều Mộ Trạch lại đem hy vọng của cô phá vỡ ra.
Trang Noãn Noãn đem tài liệu ra, cúi đầu xem phần báo cáo chữ kí ba, nước mắt có chút đột nhiên chảy ra, nói như vậy tìm ra ngày tháng chân tướng còn rất xa sao?
Lúc này, một chiếc khắn tay đưa đến, lần này Trang Noãn Noãn không có từ chối, cô cầm lấy đưa lên mắt mình, tất cả nước mắt đều bị chiếc khăn sạch sẽ này lau đi.
“Cô cũng đừng lo lắng, trước mắt mà nói cũng không phải hoàn toàn là không có manh mối.” Kiều Mộ Trạch an ủi một câu.
Trang Noãn Noãn ngắng đôi mắt sưng đỏ, nhìn anh: “Còn có cách gì không?”
“Có, chỉ cần cô không từ bỏ người ở đằng sau đó sẽ không yên tâm, người đó nhất định sẽ nghĩ cách cản trở cô tìm ra chân tướng, chỉ là cô phải cần thận.”
Đáy mắt của Trang Noãn Noãn lấp lánh sự không sợ hãi: “Tôi không sợ, tôi cũng sẽ không từ bỏ.” Kiều Mộ Trạch nhìn bề ngoài mềm yếu, trong lòng không nhịn được sự lo lắng, bốn năm trước ba mẹ cô liều mạng bảo vệ cô một mạng, bây giờ cô lại khiến bản thân cuốn vào trong sự đúng sai, nếu cô lại có chuyện gì, chỉ sợ ba mẹ của cô thật sự không có cách nào yên tâm.
Nhưng khuyên cô từ bỏ sao? Cô gái này mặc dù bề ngoài yếu đuối, nhưng lại vô cùng kiên cường kiên định, vì vậy khuyên thì không khuyên được.
“Trang Noãn Noãn tôi ủng hộ cô tìm ra chân tướng, nhưng mà cô không được tự ý hành động, tự mình dấn thân vào nguy hiểm.” Kiều Mộ Trạch ra lệnh một câu.
Trang Noãn Noãn nghe câu này của anh, giống như một trưởng bối nói vậy, cô hơi ngây người, lại nghe lời gật đầu: “Ù!”
“Cô cũng bảo người bên cạnh cô cẩn thận một chút.” Kiều Mộ Trạch lo lắng người ở đằng sau sẽ sử dụng chiêu của bốn năm trước, bắt cóc người thân bên cạnh cô uy hiếp cô.
“Cảm ơn anh, tôi sẽ bảo bà ngoại cẩn thận.” Trang Noãn Noãn gật gật đầu.
Lúc này, bữa trưa được đẩy vào, món ăn ngon chính hiệu, màu sắc hương vị tuyệt phẩm.
Trang Noãn Noãn lại không có khẩu vị, có điều cô cố gắng ăn nhiều một chút! Đồ ăn ở đây quá đắt rồi.
Lúc đang ăn, điện thoại của Trang Noãn Noãn vang lên, cô cầm lên nhìn là của Lam Sơ Niệm, cô nói với người đàn ông đối diện: “Tôi đi nghe điện thoại.”
Nói xong, cô cầm lấy điện thoại đến ghê sofa bên cạnh nhận lấy: “Alo, Sơ Niệm.”
“Noãn Noãn, Chu tổng nói với cậu việc ba ngày sau đến sân ga chưa?” Lam Sơ Niệm ở đầu bên kia hỏi.
“Sáng nay anh ấy nói rồi.”
“Được rồi, vậy lúc đó gặp nhé! Mình rất nhớ cậu.” Lam Sơ Niệm tắt điện thoại, Trang Noãn Noãn ngồi về vị trí.
Kiều Mộ Trạch tò mò nhìn cô một cái: “Có tiết mục cần tham gia sao?”