Chương 834: Lam Thiên Hạo Tâm Loạn
Kiều Mộ Trạch nhìn thấy mắt cô hiện lên nước mắt trong suốt, anh bắt đắc dĩ thở dài: “Trang Noãn Noãn, tôi để cho cô tới chỗ của tôi ở, không phải để cho cô qua đây làm việc nhà, nếu như cô cảm thấy áy náy, mỗi tháng cô nộp một khoản tiền ăn hàng tháng là được.”
“Thật sao? Bao nhiêu tôi đều đóng.” Trang Noãn Noãn lập tức đồng ý.
“Mỗi tháng coi như cô thuê nhà và thức ăn, cộng lại đưa một nghìn đi!” Người đàn ông một bên đặt bông thuốc trong tay, một bên lên tiếng.
Trang Noãn Noãn giật mình ngạc nhiên vài giây, một nghìn?
Bây giờ phòng trong thành phố cũng không cho thuê cái giá này nữa! Cô vội hỏi: “Tôi có thể đưa một vạn không?”
Kiều Mộ Trạch nhấc hòm thuốc tới, ánh mắt phức tạp đổ dồn trên mặt cô: “Tôi chỉ thu cô một nghìn, nếu như cô đưa một vạn cũng được, tôi coi như tính cô mười tháng, nói chung tùy ý cô.”
Nhìn người đàn ông đi cất hòm thuốc, Trang Noãn Noãn nói không nên lời cảm xúc là gì, thế nhưng đa số là cảm động.
Kiều Mộ Trạch quay đầu qua đây, quét dọn mảnh đĩa vỡ trên mặt đất xong, lại bận bịu trong bếp một lúc mới đi ra, trên ghế sofa, Trang Noãn Noãn đang ngắn người, thấy anh đi ra, lập tức ngồi ngay ngắn lại.
Kiều Mộ Trạch liếc nhìn cô một cái: “Đi lên nghỉ ngơi đi! Tôi thấy hôm nay cô cũng mệt rồi.”
Trang Noãn Noãn gật đầu, vừa lúc thấy anh cũng lên lầu, cô theo phía sau anh. Trang Noãn Noãn đi theo phát hiện anh cũng lên lầu ba, sau đó cũng đi vào hành lang bên phòng cô.
Lúc cô đứng ở cửa phòng, thấy người đàn ông đẩy một cửa phòng cuối hành lang, đó là phòng ngủ chính của anh.
Trong lòng Trang Noãn Noãn gấp gáp rạo rực, phòng của cô cách phòng của anh gần như vậy sao? Cô nhanh chóng đẩy của đi vào.
Cô còn tưởng là chỉ một mình cô ở đây! Không nghĩ tới phòng ngủ chính của anh cách gần như vậy.
Trang Noãn Noãn ngồi trong phòng, trong đầu còn có chút hỗn loạn, đến bây giờ cô còn có chút giống như nằm mơ, cô vào ở nhà Kiều Mộ Trạch?
Khoảng mười giờ, cô liền mệt mỏi tắm một cái, nằm ở trên giường, nhìn ánh sao rực rỡ ngoài cửa sổ, bốn phía yên lặng làm cô nhanh chóng buồn ngủ.
Lam trạch.
Lam Sơ Niệm đắp mặt nạ xong như thường lệ, xuống lầu rót chén trà lài chuẩn bị đọc sách một lúc rồi ngủ.
Cô mở cửa phòng, trong đại sảnh, mỗi lần mẹ đều để cho cô, bởi vì lo cô nửa đêm rời giường uống nước sẽ sợ.
Lam Sơ Niệm cầm ly của cô xuống lầu, mới vừa đi xuống cầu thang xoắn ốc, chợt nghe thấy dưới lầu có tiếng truyền đến.
Cô không khỏi cả kinh, lẽ nào bây giờ ba mẹ vẫn chưa ngủ sao? Cô trừng mắt nhìn, bước xuống, thì thấy phía tủ lạnh, một bóng người đang cúi chọn đồ uống.
Lam Sơ Niệm lập tức khẽ gọi một câu: “Anh cả?”
Nghe được tiếng gọi sau lưng, người đàn ông trước tủ lạnh lập tức đứng thẳng người, vừa quay người lại, làm áo ngủ tơ lụa của anh bó chặt lại một chút, không phải Lam Thiên Hạo thì là ai?
“Em đi xuống làm gì?” Lam Thiên Hạo nắm lấy một chai nước đá trong tay, nhìn cô.
“Em muốn pha trà lài!” Lam Sơ Niệm giơ cái ly trong tay lên, ở nhà, cô rất ít khi gặp phải lúc Lam Thiên Hạo mặc đồ ngủ.
Lúc này, đôi mắt to tò mò của cô chớp chớp, ánh sáng từ đèn tường xung quanh mờ mịt, Lam Thiên Hạo vừa mới tắm rửa xong, mái tóc đen còn vương ở trán anh, tôn thêm vài phần khí chất anh tuần.
“Anh cả, nếu như anh đi làm người mẫu, em dám chắc anh có thể thành công lớn.” Lam Sơ Niệm lập tức nhìn anh đưa ra ý kiến.
Lam Thiên Hạo nghe xong, nheo mắt hỏi ngược lại: “Em đây là đang gián tiếp nói anh đẹp trai đúng không?”
Lam Sơ Niệm cười hì hì, đi về phía bên cạnh máy nước uống, cô cúi người, đi lấy nước sôi, nhưng bởi vì ánh sáng quá tối, làm miệng ly của cô nghiêng đi một chút, nhất thời có vài giọt nước nóng bắn vào trên mu bàn tay cô.
“A…” Lam Sơ Niệm lập tức buông cái ly ra, thổi mạnh vào phía mu bàn tay.
Lam Thiên Hạo lập tức đi tới, đưa tay nắm chặt máy chỗ da bị đỏ của cô: “Đi xả qua nước lạnh.”
Nói xong, liền dẫn cô đi tới hướng lầu nhà vệ sinh, nhắn mở đèn, đôi mắt Lam Sơ Niệm lập tức bị chói, mà mu bàn tay đã được người đàn ông người đàn ông rửa sạch dưới vòi nước lạnh.
Làn nước mát lạnh xoa dịu vùng sưng đỏ của cô, cực kỳ thoải mái, Lam Sơ Niệm đang hưởng thụ, ngước mắt, thì thấy trên mặt kiếng thủy tỉnh có một đôi mắt hết sức oán giận đang nhìn cô, cô lập tức nhìn về phía anh híp mắt cười.
“Anh cả, sao anh nhìn em như vậy?”
“Em nói xem, em còn có thể làm tốt cái gì?” Trong ánh mắt Lam Thiên Hạo có một chút tức giận.
Nhìn thấy cô không biết chăm sóc bản thân như vậy, anh thực sự rất khó chịu.
Lam Sơ Niệm có chút tủi thân nháy mắt một cái: “Em chỉ là vô ý thôi! Em cũng không muốn bị phỏng mà.”
Lam Thiên Hạo đối mặt với đôi mắt lấp lánh của cô, mặc dù có giận cũng nuốt xuống.
“Được rồi, lần sau cẩn thận một chút.” Lam Thiên Hạo nói xong, lúc này mới chú ý tới, cô nhóc kia đang mặc đồ ngủ.
Ánh mắt của anh không tự chủ được nhìn về phía một nơi nào đó, Lam Sơ Niệm vừa lúc cũng nghĩ tới chỗ này, nhìn về phía người đàn ông trong gương đang nhìn.
Cô ngược lại như cũ hỏi to: “Anh cả, anh đang nhìn chỗ nào vậy?”
Lam Thiên Hạo ngước mắt, trong lúc đó có chút nóng bừng, khuôn mặt anh tuấn có một chút đỏ.
Để chuyển sự xấu hỗ của mình, anh đưa tay gõ đầu nhỏ của cô một cái: “Nói bậy bạ gì đấy?”
“Anh rõ ràng nhìn mà.” Lam Sơ Niệm cứ cãi việc này, may mắn hôm nay cô có mặc đồ lót, cho nên cô ngược lại thản nhiên phóng khoáng.
“Ngực của cô nhóc, có gì để nhìn chứ?” Lam Thiên Hạo lập tức đả kích cô, quay người rời đi.
“Anh… anh nói ngực của cô nhóc nào chứ? Em đã trưởng thành rồi.” Lam Sơ Niệm ở sau lưng giậm chân, cô chính là không thích bị anh xem thường.
Lam Thiên Hạo cất bước lên lầu, thế nhưng trong đầu lại nhớ câu nói kia của cô, đúng cô trưởng thành rồi.
Cho nên, anh mới có hơi không biết chung sống như thế nào cùng cô, bởi vì vì tâm tư của anh, đã không thể đơn thuần xem “Được rồi, lần sau cẩn thận một chút.” Lam Thiên Hạo nói xong, lúc này mới chú ý tới, cô nhóc kia đang mặc đồ ngủ.
Ánh mắt của anh không tự chủ được nhìn về phía một nơi nào đó, Lam Sơ Niệm vừa lúc cũng nghĩ tới chỗ này, nhìn về phía người đàn ông trong gương đang nhìn.
Cô ngược lại như cũ hỏi to: “Anh cả, anh đang nhìn chỗ nào vậy?”
Lam Thiên Hạo ngước mắt, trong lúc đó có chút nóng bừng, khuôn mặt anh tuần có một chút đỏ.
Để chuyển sự xấu hỗ của mình, anh đưa tay gõ đầu nhỏ của cô một cái: “Nói bậy bạ gì đấy?”
“Anh rõ ràng nhìn mà.” Lam Sơ Niệm cứ cãi việc này, may mắn hôm nay cô có mặc đồ lót, cho nên cô ngược lại thản nhiên phóng khoáng.
“Ngực của cô nhóc, có gì để nhìn chứ?” Lam Thiên Hạo lập tức đả kích cô, quay người rời đi.
“Anh… anh nói ngực của cô nhóc nào chứ? Em đã trưởng thành rồi.” Lam Sơ Niệm ở sau lưng giậm chân, cô chính là không thích bị anh xem thường.
Lam Thiên Hạo cất bước lên lầu, thế nhưng trong đầu lại nhớ câu nói kia của cô, đúng cô trưởng thành rồi.
Cho nên, anh mới có hơi không biết chung sống như thế nào cùng cô, bởi vì vì tâm tư của anh, đã không thể đơn thuần xem còn giữ nguyên sự không rành thế sự.
Trang Noãn Noãn vừa nhìn phòng khách, anh không ở đây, chắc là anh vẫn chưa dậy, cô bước ra khỏi phòng khách, đi tới vườn hoa, thưởng thức một vùng chứa hoa hồng kia.
Có thể cô không biết, lúc cô ngồi xỗm người xuống, thưởng thức một vùng hoa kia, ở trên ban công lầu ba, cô đã trở thành cảnh trong mắt một người đàn ông.
Vừa mới tập luyện xong, người đàn ông tắm xong, cả người mặc áo sơ mi trắng muốt, lúc này, đang sửa sang lại tay áo của anh, mà ánh mắt của anh lại lạc ở trên người cô gái mặt như hoa đào trong vườn hoa kia.
Trang Noãn Noãn thưởng thức trong chốc lát thì trở về, cô đang suy nghĩ, bữa sáng nên làm cái gì bây giờ, thì nghe thấy tiếng phát ra trong nhà bếp, cô lập tức đi tới.
Thì thấy bóng dáng Kiều Mộ Trạch ở bên trong.
Cô gái vừa mới còn lo lấy một ngày ba bữa, đột nhiên có một cảm giác kiên định.
Trang Noãn Noãn đi tới, nhìn người đàn ông đang bận rộn hỏi: “Kiều thiếu gia, có cần tôi giúp hay không?”
Khóe miệng Kiều Mộ Trạch nhẹ nhàng nhỏ kế nở một nụ cười: “Không cần, cô đi nghỉ ngơi đi.”
“Tôi vừa mới rời giường!” Trang Noãn Noãn cười nói.
“Vậy c¡ phải đi tìm một chút việc cô thích làm, không nên tới nhà bếp.” Kiều Mộ Trạch thấp giọng nói.
Trang Noãn Noãn lập tức có chút cảm giác bị đả kích: “Anh sợ tôi lại là bể đĩa của anh nữa sao?”
Khóe miệng Kiều Mộ Trạch kiên quyết lập tức bởi vì những lời này của cô suýt chút nữa thì bật cười.
Anh quay đầu, nhìn về phía cô gái này: “Cô biết một cái đĩa này bao nhiêu tiền không?”
Trang Noãn Noãn nghe những lời này của anh, không cần suy nghĩ, đĩa của anh nhất định rất đắt.
“ÀI Tôi đây về sau cũng không dám… làm vỡ nữa.” Trang Noãn Noãn vội vàng cam đoan.
Kiều Mộ Trạch nín cười, chỉ cô hướng ngoài cửa: “Vậy cũng không nên tùy tiện tới phòng bếp nữa.”