TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu
Chương 872

Chương 872: Lời Khuyên

Bà Kiều biết con trai tôi không có ở đây, tôi tới để tìm cô.” Ánh mắt Hứa Ức Hương đánh giá qua cô, nếu nói về ngoại hình, Trang Noãn Noãn đúng không có gì để chê. Thế nhưng thân phận ca sĩ như cô, lại thêm vào bối cảnh gia đình của cô, mới là điều kiện khiến bà phải kén chọn. Dù sao không có người mẹ nào, không hi vọng con trai mình kiếm được một cô tiểu thư môn đăng hộ đối làm vợ.

Trang Noãn Noãn gật gù, nhìn bà Kiều ngồi trên ghé sofa, cô ngồi xuống cạnh ghế sofa, trong đôi mắt mang vẻ lo lắng và bắt an.

Ánh mắt của bà Kiều dù không nghiêm khắc cũng không có vẻ gì là chán ghét hết. Thế nhưng trên người bà vẫn tản ra một loại áp lực.

“Cô Trang, thân thế của cô tôi đã nghe qua Mộ Trạch nhắc tới. Về cái chết của ba mẹ cô, chúng tôi rất lấy làm tiếc cũng rất đau xót nhưng chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi, tin là cô giờ đã không nghĩ nhiều nữa. Bây giờ cô trở thành một ca sĩ nổi danh, giữ được không ít thành tựu lớn, cuộc đời cô cũng sẽ không quá tệ.”

Trang Noãn Noãn nghe mà thấy có một sự bất an bao trùm. Cô có thể đoán được nguyên do bà Kiều tìm tới mình.

Hứa Ức Hương nhanh chóng nói tiếp: “Tôi chỉ có một đứa con trai thôi, Mộ Trạch vô cùng ưu tú. Nó là một tay tôi nuôi nắng từ bé, tôi tràn đầy mong chờ với tương lai của nó, thế nhưng tôi không thể không nói một câu, cô Trang, cô không hợp với con trai của tôi, tôi tới là xin cô rời khỏi con trai tôi.”

Nếu như một tuần trước, Trang Noãn Noãn gặp bà, nghe được câu nói này, cô nhất định sẽ lập tức đồng ý rời khỏi Kiều Mộ Trạch. Nhưng lần này trở về từ chỗ bà ngoại, ý nghĩ của Trang Noãn Noãn đã có thay đổi rất lớn.

Cô hiểu rõ cô thích Kiều Mộ Trạch, vì hạnh phúc, cô không muốn buông tay nhanh tới vậy, cô muốn có gắng.

“Dì à, cháu và Mộ Trạch yêu nhau, dì có thể cho chúng cháu một cơ hội không?” Trang Noãn Noãn can đảm cầu xin, trong ánh mắt lắp lánh khát vọng.

Hứa Ức Hương cũng không nghĩ sẽ thành công luôn, Trang Noãn Noãn là hạng người gì bà không biết. Thế nhưng con gái bây giờ có tính cách đặc biệt gì thì bà hiểu rõ, xuất thân ca sĩ như Trang Noãn Noãn, có ai không suy.

nghĩ đường lui?

Đặc biệt nàng là idol nữ, chỉ có thể kiếm cơm lúc trẻ, không thừa lúc còn đẹp đẽ leo lên một người có tiền, tính toán cho tương lai, điều này có thể hiểu được.

Nhưng mà, bà tuyệt đối không cho một đứa con gái tính toán cuộc đời của con trai bà.

“Cô Trang, cô cứ nói thẳng một cái giá đi. Xem thử tôi có thể chấp nhận không. Nếu như cô không cần nhiều, tôi có thể đưa cô một khoảng tiền, để cô vô lo máy năm.” Hứa Ức Hương trực tiếp ra điều kiện, bà cũng không muốn dùng quá nhiều thủ đoạn, tiền là thứ tốt nhất giải quyết vấn đê.

Trang Noãn Noãn nhìn bà ngạc nhiên, cô có hơi luống cuống tay chân nói: “Dì, dì hiểu lầm rồi. Cháu không cần tiền, cháu chỉ đơn giản là thích Mộ Trạch.”

Hứa Ức Hương nở nụ cười phức tạp: “Cô Trang, cô là một người thông minh, cô nên hiểu rõ, họ Kiều chúng tôi sẽ không đón nhận cô. Cho dù tương lai cô mở miệng đòi nhiều hơn, tôi cũng không cho cô, chúng ta cũng không cần trở mặt với nhau, như vậy hai bên đều có kết quả tốt đẹp đúng không?”

Trang Noãn Noãn nhìn khẩu khí đàm phán của bà Kiều, cô đúng là ngây dại. Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc đem tình cảm ra làm món đồ để trao đổi.

“Dì à… Cháu thật sự không cần tiền, cháu cũng không cần tiền của nhà mọi người. Cháu chỉ thích Mộ Trạch, muốn với anh ấy…” Trang Noãn Noãn có hơi vội vàng phản bác.

Hứa Ức Hương nhìn dáng vẻ cự tuyệt của cô, đúng là thật lòng. Bà nghĩ một lát, vẻ mặt vẫn hòa khí như cũ: “Cô Trang, ba mẹ cô qua đời, chúng tôi cũng rất thông cảm cho cô. Tôi nghe nói tiền bồi thường chúng tôi đưa ra nhà cô luôn không nhận, thế này đi, đã bao năm qua rồi, để công ty lại đưa tiền cho gia đình cô. Còn Mộ Trạch vẫn còn trẻ, chưa biết mình muốn gì, cô hãy tha cho nó đi.”

Trong mắt Trang Noãn Noãn có tia lệ trào ra, nhưng cô vẫn có mà nén xuống, cô lắc đầu nói: “Dì à, cảm ơn dì, chuyện tiền bồi thường, cháu không lấy.”

“Tại sao?”

“Bởi vì cháu biết ba mẹ cháu chết không liên quan gì tới công ty cả. Vì vậy cháu không thể lấy tiền bồi thường của mọi người. Dì có thể cho cháu và Mộ Trạch ít thời gian không? Nêu như bọn cháu thật sự không thích hợp thì sẽ chia tay nhau.” Trang Noãn Noãn nói khẩn khoản.

Hứa Ức Hương không khỏi nhìn cô kinh ngạc, tuy là cô còn trẻ, thế nhưng suy nghĩ rất chín chắn, ý tứ rõ ràng.

Nhưng hôm nay bà tới đây là muốn ngăn cô và con trai tiếp tục qua lại.

Nếu như chỉ để chờ ngày họ chia tay thì không biết phải chờ tới lúc nào. Huống chỉ nhỡ đâu không chờ được họ chia tay mà tình cảm lại càng thêm tha thiết, đến lúc này, thật sự ngăn cản cũng vô ích rồi.

Hứa Ức Hương không muốn xúc phạm cô, bà lấy một tắm thẻ trong túi ra đặt trước mặt cô: “Trong này có năm triệu, cô nghĩ một lát đi, rời khỏi con trai tôi, tôi và ba Mộ Trạch đều mong tương lai nó có thể tìm được một bạn gái môn đăng hộ đối. Chúng tôi làm ăn, làm ăn thì luôn có nguy hiểm, cũng mong con trai tìm được chỗ dựa có thực lực mạnh mẽ.”

Nói xong, Hứa Ức Hương đứng dậy, cất bước rời khỏi.

Lúc sắp đi tới cửa, bà quay đầu lại nói: “Cô Trang, tôi mong là chuyện chúng ta nói chuyện, đừng nói với Mộ Trạch. Tôi không mong nó vì cô mà lại cãi vã với chúng tôi, phá hủy quan hệ gia đình chúng tôi.”

“Dì, mong dì nhận lại thẻ được không?” Trang Noãn Noãn cằm theo thẻ đuổi ra cửa.

Hứa Ức Hương quay đầu nhìn cô một cái, kiên trì nói: “Thẻ cô cầm đi, tiền bên trong, cô cũng có thể dùng tùy thích. Tôi cho cô thời gian suy nghĩ để rời xa con trai tôi.”

Nói xong, bà đi tới chiếc limousine trong xe, lên xe đi mát.

Mặc dù từ lúc bà tới đến khi rời đi, nói chuyện vô cùng bình thường, thế nhưng trong giọng nói của bà mỗi một chữ quý giá đều ép khiến Trang Noãn Noãn thở không nồi.

Cô nhìn thẻ trong tay, dường như nóng cả tay, nước mắt cuối cùng đã tràn ra viền mắt, rơi xuống không một tiếng động. Cô thật sự không muốn lấy tiền gì cả.

Nhưng mà cô vẫn cất thẻ đi trước, bởi vì cô cũng không muốn nói chuyện này cho Kiều Mộ Trạch, ảnh hưởng tới quan hệ gia đình của bọn họ, cô chỉ có thẻ tìm một cơ hội trả lại cho bà Kiều.

Tâm trạng Trang Noãn Noãn nặng nề đi về phòng, trong đầu một bên là bà Kiều, một bên là hình ảnh mấy ngày hôm nay cô và Kiều Mộ Trạch ở chung với nhau.

Mấy ngày ở chung này, trong lòng của cô, phảng phất như bị anh thấm dần từng chút, khiến cô chìm đắm trong vòng vây dịu dàng của anh mà không nhận ra. Từ sau khi ba mẹ qua đời, cô và bà ngoại sống dựa vào nhau, cô đầy sự: phòng bị với người xa lạ. Thế nhưng lúc ở cùng anh thật sự rất vui vẻ, cô có cảm giác được yêu chiều, được bảo vệ, được xem như bảo bối vậy.

Trên thế gian này không có ai từ chối được sự tiếp cận như vậy, huống chỉ cô là một người thiếu đi tình yêu thương.

Nhưng bây giờ, mấy câu nói của bà Kiều khiến cho tâm tư: muốn ở bên cạnh anh vừa mới nảy ra của cô, bây giờ lại trở nên e sợ.

Kiều Mộ Trạch cũng không biết mẹ anh tới biệt thự, giờ phút này, anh ngồi trong ghế chính giữa phòng họp. Cả người cây đồ tây màu sãm, đầy khí tức uy nghiêm của kẻ trên, ánh mắt sâu thẳm, lập lòe ánh sáng, đối diện với báo cáo của cấp dưới, anh trả lời lại ngắn gọn mà rành mạch.

Sau khi đã báo cáo xong một vài công việc quan trọng, ánh mắt của anh vẫn còn chút lắp lóe, tâm tư bay ra khỏi phòng họp, lúc nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng của anh có một nụ cười nhỏ bé âm thầm nhéch lên.

Trong đầu anh hiện lên những hình ảnh của Trang Noãn Noãn mấy hôm qua, tuy là ngắn ngủi nhưng là hồi ức khó quên đời này của anh.

Tỉnh khiết mà vui vẻ.

Sau khi kết thúc buổi họp, Kiều Mộ Trạch gọi giám đốc phòng tài vụ lại: “Anh theo tôi tới văn phòng một chuyền, tôi có một số chuyện muốn hỏi anh.”

Kiều Mộ Trạch vẫn không dám động vào chuyện trốn thuế năm đó, nhưng giờ phút này, anh vẫn muốn đối diện, đối diện với tất cả điều này, vì Trang Noãn Noãn.

Kiều Mộ Trạch nói với giám đốc tài vụ: “Tôi muốn anh chuẩn bị tư liệu tài vụ sáu năm trước giúp cho tôi, không để sót một phần thu chỉ báo cáo nào.”

“Kiều tổng, anh muốn tôi tra chuyện sáu năm trước sao?”

“Anh chuẩn bị cho tôi là được những thứ khác không cần hỏi nhiều. Hơn nữa việc này anh tự mình làm, đừng để cấp dưới biết. Trước chiều nay chuyển toàn bộ tới phòng làm việc của tôi.”

“Được, tôi sẽ làm theo phân phó của anh.”

Kiều Mộ Trạch gọi điện nội bộ: “Thay tôi tìm vài nhân viên chuyên kiểu tra sổ sách, đừng tiếp xúc với người công ty chúng ta, tôi muốn dùng.”

“Được, tôi lâp tức liên hệ.”

Kiều Mộ Trạch đặt tai nghe xuống, trong ánh mắt mang nét phức tạp, là ba sao?

Đáp án này không ai nói cho anh biết được. Chỉ có tra xét mới biết được. Kiều Mộ Trạch cắn cắn môi, bây giờ anh còn chưa dám nghĩ tiếp kết quả sau khi tra được.

Anh chỉ biết phải làm rõ chuyện năm đó.

Đọc truyện chữ Full