Chương 902: Nỗi Buồn Phiền Của Lam Sơ Niệm
Kiều Mộ Trạch gõ cửa rồi bước vào, hướng về phía người ba đang cần thận quan sát trên chiếc bàn, gọi: “Ba, con đã Vệ.
“Đến đây, giúp ba xem bức tranh này có đáng sưu tập không?” Ba Kiều vẫy tay bảo anh qua.
Kiều Mộ Trạch lập tức đi qua, nhận lấy kính lúp sau đó cúi người xuống giúp ba xem kĩ, vì ba anh có sở thích sưu tầm, nên có thời gian anh cũng đọc thêm sách về lĩnh vực này, vậy nên cũng có chút kinh nghiệm.
Hơn nữa, làm vừa ý theo sở thích của ba cũng là một trong những đạo hiều làm con.
“Ba, ở đây có dấu vết do nhân công làm ra. Mặc dù không rõ ràng, nhưng con nghĩ giá trị để sưu tập rất tầm thường.”
Kiều Mộ Trạch nhắc nhở ông.
“Quả nhiên là con trai của ba, nhìn sơ qua đã thấy được rồi, ba còn dành cả một ngày để nghiên cứu nó đấy!” Ba Kiều vỗ vai anh: “Bức tranh này là hàng nhái, ngày mai ba sẽ đi đốt nó.”
Ba Kiều hiện là hội viên Hội bảo tồn cổ vật, nên ông có trách nhiệm phải loại bỏ những bức tranh giả do công nhân chế tạo này.
Kiều Mộ Trạch thấy tâm tình của ba rất tốt thì anh ngồi xuống ghề sofa đối diện, nghiêm túc nhìn ông nói: “Ba, con có chuyện muốn hỏi ba, ba có thời gian không?”
Ba Kiều nhướng mi, như thể ông đã đoán được anh muốn nói gì, ông thở dài nói: “Con hỏi đi!”
“Ba biết được bao nhiêu về cái chết của Trang Nghiêm Minh năm đó?” Giọng của Kiều Mộ Trạch vô cùng nghiêm túc hơn nữa còn đầy mong đợi.
Ánh mắt ba Kiều lóe lên: “Điều tra vụ án là chuyện của cảnh sát. Chúng ta chỉ cần chấp nhận kết quả điều tra là được.”
“Ba, lần trước con nhắc đến chuyện Trang Noãn Noãn, sao ba lại tức giận như vậy? Có phải ba có liên quan đến chuyện này không?” Kiều Mộ Trạch mạnh dạn hỏi tiếp.
Ba Kiều nhìn anh chằm chằm:”Mộ Trạch, ba chỉ có thể nói với con một câu, ba của con chưa bao giờ phạm tội giết người.”
“Con biết.” Kiều Mộ Trạch gật đầu, anh tin tưởng ba mình.
“Ba nghe nói, con và Trang Noãn Noãn đang sống cùng nhau? Mẹ với ba đều có ý kiến, ba mẹ không đồng ý việc hai đứa quen nhau.” Ba Kiều đặt kính lúp xuống, ánh mắt đầy kiên định nói.
Kiều Mộ Trạch nhíu mày, cũng rất kiên định nhìn lại ba mình: “Con biết cái chết của ba mẹ cô ấy năm đó có ảnh hưởng nhất định đến công ty, nhưng chuyện này không liên quan gì đến cô ấy, cô ấy là một người rất đáng thương.”
“Con không thể vì thương hại mà ở bên con bé được.”Ba Kiều nói.
“Không phải thương hại, mà là thích. “Kiều Mộ Trạch sửa lại lời của ba.
“Con… thiếu gì con gái mà tại sao con lại cứ vừa ý con bé đó chứ?” Ba Kiều cũng rất bắt lực và khó chịu.
“Ba, con không muốn cãi nhau với ba, nhưng tình cảm của con thì hãy để con tự quyết định, con nghĩ sau này ba cũng sẽ thích cô ấy thôi.” Kiều Mộ Trạch nhớ đến lần tranh cãi lần trước của hai ba con, anh không muốn để nó xảy ra nữa.
Ánh mắt của ba Kiều thoáng hiện lên một tia lo lắng, ông thực sự không ngờ rằng con trai mình lại rơi vào lưới tình với Trang Noãn Noãn.
Đây là ý trời sao? Đây có phải là ông trời đang trừng phạt ông không? Năm đó ông không thể đứng ra được, bây giờ phải để con trai ông đứng ra thay ông đòi lại công đạo sao? Hơn nữa, lại quyết tâm như vậy.
“Được, chúng ta không cãi nhau về chuyện này nữa! Ý của mẹ con với ba là bọn con có thể quen nhau, nhưng không được kết hôn.”
“Tại sao chứ?” Kiều Mộ Trạch nhìn ba mình một cách khó hiểu.
“Ít nhất chúng ta chưa đồng ý thì bọn con vẫn chưa thể kết hôn.” Ba Kiều nhắn mạnh. Ông tin rằng thời gian có thể thay đổi mối quan hệ giữa con trai ông và Trang Noãn Noãn.
Kiều Mộ Trạch thầm nắm chặt tay lại, khẽ thở dài, vừa hay ý nghĩ của anh cũng giống như vậy.
Bây giờ anh có thể tạm chấp nhận ý kiến của ba mẹ mình, có lẽ thời gian sẽ cho họ biết rằng mối quan hệ giữa anh và Trang Noãn Noãn có thể vượt qua được thử thách của thời gian.
Trang Noãn Noãn xuống lầu, nhìn nồi cháo sôi sùng sục, thơm ngon, cô không khỏi cay cay sống mũi. Để người đàn ông này phải chăm sóc mình như vậy, cô không phải quá vô dụng rồi sao? Cô cũng không muốn bản thân trở nên vô dụng như vậy, cô muồn trở nên độc lập hơn.
Biệt thự nhà họ Lam.
Lam Thiên Hạo hôm nay vẫn găn tối ở nhà, hơn nữa anh muốn ở nhà ngủ.
Mẹ Lam ở trên bàn ăn lại tò mò hỏi thăm chuyện giữa anh và Nhiếp Nhân Nhân. Lam Thiên Hạo nói dối không chớp mắt, chỉ nói rằng đang tìm hiểu nhau.
Lam Sơ Niệm ngồi ở bên cạnh muốn cười nhưng phải kìm lại, nều cô cười thành tiếng thì sẽ làm anh cả bị bại lộ mắt.
Ba Lam và mẹ Lam rất hài lòng, cuối cùng tình cảm của con trai cũng phát triển đúng hướng.
Sau bữa tối, Lam Sơ Niệm vừa trở lại phòng của mình, Lam Thiên Hạo gõ cửa phòng cô.
Lam Sơ Niệm ngoan ngoãn mở cửa, nhìn anh đi vào, cô có chút ngượng ngùng hỏi: “Anh cả, có chuyện gì không ạ?
Lam Thiên Hạo bước đến sofa ngồi xuống, nhìn chằm chảm khuôn mặt thanh tú của cô nói: “Em không được méc với ba mẹ chuyện ban nãy anh nói trên bàn ăn.”
“Tại sao ạ? “Lam Sơ Niệm cười hỏi: “Anh muốn em làm đông loã cùng nói dôi với anh sao?”
“Đồ ngốc, em muốn để anh bị ba mẹ mắng à?” Lam Thiên Hạo có chút buồn bực trừng mắt nhìn cô.
“Không muốn.” Lam Sơ Niệm ngoan ngoãn lắc đầu.
“Nếu đã không muốn anh bị mắng, vậy thì hãy ngoan ngoãn hợp tác với anh đi. Về sau, chỉ có em được biết chuyện của anh và Nhiếp Nhân Nhân.”
“Vậy nếu một ngày nào đó ba mẹ biết chuyện thì sao?”
Lam Sơ Niệm lo lắng hỏi.
“Đến lúc đó rồi tính!” Hiện tại trong lòng Lam Thiên Hạo cũng có chút phức tạp, lại có chút tức giận, tất cả những điều anh làm không phải là vì có thể được ở bên cạnh cô hay sao?
Cô thì tốt rồi, không giác ngộ được chút nào.
“Hừm… Được, vậy em không méc đâu.” Lam Sơ Niệm gật đầu, cô không muốn anh bị mắng.
Lam Thiên Hạo nhìn cô như một cô gái ngoan, không khỏi nảy ra ý nghĩ muốn bắt nạt cô. Vậy nên anh đột ngột đứng lên, khiến Lam Sơ Niệm giật nảy mình.
“Anh cả, anh muốn làm gì vậy?”
“Sang đây, để anh véo một chút.” Lam Thiên Hạo nói.
Lam Sơ Niệm biết ngay là anh định véo mặt cô, lúc trước anh muốn véo cô, cô không có ý kiến, nhưng bây giờ thì khác.
Giữa bọn họ không có quan hệ huyết thống, loại hành vi này quá mờ ám đi.
“Không được! Anh không được véo nữa, mặt của em không phải thứ để anh véo.” Lam Sơ Niệm lập tức lui về phía sau một bước.
Lam Thiên Hạo có chút bực bội, cô nhóc này không nghe lời nữa rồi!
Anh lập tức vươn tay chọc tới, Lam Sơ Niệm trốn đi, Lam Thiên Hạo theo bản năng bước tới phía trước, Lam Sơ: Niệm không khỏi đỏ mặt sợ hãi, tránh sang một bên.
Lam Thiên Hạo duỗi tay đẩy cô vào bức tường bên cạnh, khi Lam Sơ Niệm dùng hai tay nhỏ bé đẩy anh ra, thì dễ dàng bị anh ngăn lại và đè lên tường.
Lúc này, cô đột nhiên ở trong trạng thái hoàn toàn bị anh kiểm soát.
Lam Thiên Hạo đắc ý nói: “Còn dám trồn không hả?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Sơ Niệm đỏ bừng lên nhìn anh, cô cắn môi đỏ mọng, xấu hổ không lên tiếng.
Lam Thiên Hạo lúc này mới nhận ra cô nhóc luôn hi hi ha ha trước kia bỗng trở nên rất yên tĩnh, hơn nữa, tại sao mặt của cô lại đỏ như vậy?
Lúc trước đùa giỡn như thế này, cô nào có xấu hỗ chứ! Đa số lần đều sẽ khúc khích cười.
Lúc này, tay của Lam Thiên Hạo nhanh chóng véo má của cô một chút, sau đó nhanh chóng buông tay ra, quay lưng lại, thở dài.
“Em sao vậy?” Lam Thiên Hạo quay lưng lại với cô hỏi.
Lam Sơ Niệm cắn môi, ngại ngùng, phiền muộn nói: “Em có sao đâu chứ?”
“Xem ra em đã lớn rồi, không thể đùa giỡn như thế này nữa, sau này anh sẽ không bắt nạt em nữa.” Lam Thiên Hạo nói xong đi về phía cửa.
Trong phòng, Lam Sơ Niệm lặng lẽ ngồi trên giường, nghĩ đến cảm giác vừa rồi bị anh áp ở đó, tim không khỏi đập thình thịch. Thật sự không còn như trước nữa rồi, tình cảm của cô đối với anh đã thay đồi.
Cô không còn coi anh như một người anh lớn nữa, mà là…
Lam Sơ Niệm cắn môi, đầu óc cô trống rỗng, cô nên làm sao đây?
Xem cách làm của ba mẹ thì bọn họ sẽ không tự mình nói cho cô biết sự thật về thân thế của mình, cô có thể chủ động nhắc đến không? Nếu làm như vậy, có phải cô sẽ doạ bọn họ sợ không?
Lam Sơ Niệm rất băn khuăn, cho dù cô có nói cho ba mẹ biết, vậy thì dường như cũng không thể thay đổi được quan hệ giữa cô và anh cả. Họ lớn lên như anh em ruột.
Lam Sơ Niệm thở dài, cảm thấy có chút bắt lực.
Lam Thiên Hạo sau khi trở về phòng, cũng đứng ngây người trên ban công. Là một người đàn ông, anh có rất nhiều việc muốn làm nhưng lại không dám làm. Đây là điều khiến anh buồn bực, chán nản nhát.
Trong biệt thự của Kiều Mộ Trạch, Trang Noãn Noãn vẫn luôn đợi anh trở lại. Cô ngồi trên sofa, không làm gì cả, chỉ ngơ ngác lắng nghe âm thanh bên ngoài.
Cuối cùng, vào lúc chín giờ rưỡi, cô nghe thấy tiếng xe thể thao quen thuộc. Cô nhoẻn miệng cười, cuối cùng anh cũng về rồi.
Trang Noãn Noãn mang giày vào, lao ra khỏi phòng khách.
Chiếc xe thể thao đậu vào trong gara, người đàn ông bước xuống từ ghế lái chính là Kiều Mộ Trạch.
Ngay khi Kiều Mộ Trạch vừa bước ra khỏi nhà để xe, liền nhìn thấy một bóng người đang lao nhanh về phía mình.
Anh vội vàng vươn tay ra đón lấy cô, trong lòng anh lúc này có thêm một thân thể trắng nõn mềm mại. Anh ôm chặt lấy cô, cúi đầu, trái tim anh không thẻ giải thích được mà dâng lên một cảm giác thoả mãn.